Nhưng mà nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời ngây thẳng của bọn nhỏ, quái a di Dương Băng nghẹn lời, tuy rằng cô rất muốn không ngừng cố gắng đào móc càng nhiều gian tình, nhưng mà một câu của tiểu Thái Tử điện hạ, ngăn chặn tất cả đường lui của cô, bọn nhỏ đều thoải mái thừa nhận, đề tài này tất nhiên không thể nào tiếp tục.
Xem đến đó, Bạch Ức Hàn nhíu mày:“Anh dạy bọn nó?”
Tần Thái Nhiên lắc đầu:“Cái này không cần dạy, bọn nó từ trước đã nghĩ như vậy.”
Liêu Siêu đứng một bên thu được ánh mắt của Dương Băng, lập tức thay đổi một góc độ khác:“Anh xem đoạn phim ngoài lề thấy Mộc Mộc khóc rất đau lòng, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe được người khác nói mình khóc rất đau lòng, mặt Tần Mộc có chút đỏ:“Dạ, bởi vì lúc ấy quay phân đoạn nhân vật của tiểu Dật diễn chết, chú Trần Minh muốn em khóc.” Lúc nói xong lời cuối cùng, giọng nói rõ ràng cao hơn một chút.
Trần Minh ngồi trước TV lập tức phun ngụm trà trong miệng ra, tiểu ác ma này, rõ ràng quay xong rồi khóc còn muốn đau lòng hơn lúc quay! Thế mà còn đẩy lên trên đầu hắn.
“Anh nghe nói lúc ấy em muốn tiểu Thái Tử đồng ý không bao giờ diễn vai sẽ chết nữa, vì sao vậy?” Liêu Siêu cũng không có hỏi có chuyện đó hay không, mà trực tiếp hỏi vì sao, nghĩ rằng bọn nhỏ không chú ý sẽ để lộ ra.
Tần Mộc lúc này không bị lừa, mắt to quay tròn:“Đây là bí mật của em cùng tiểu Dật, không nói cho anh!”
Liêu Siêu nhìn trời, hai đứa nhỏ thật kín miệng, một đứa rõ ràng không mở miệng, một đứa khác dù vẻ mặt có ngây thơ thì vẫn không có mắc lừa nói ra, hại hắn muốn biết chút tin thật khó.
Mắt thấy không đào được JQ như mong muốn, Dương Băng điều chỉnh cảm xúc của mình, bắt đầu hỏi một ít vấn đề thông thường:“Tiểu Thái Tử xuất đạo đã bốn năm, vai diễn trước đó diễn hầu như đều là thái tử, thiếu gia linh tinh, lần này thay đổi một kiểu vai khác, có thể chia sẻ chút cảm nghĩ không? Ví dụ như vai này diễn có quá sức không?”
Tiêu Dật nâng cằm nhỏ:“Chỉ là một vai mà thôi, có cái gì quá sức!”
Tần Mộc hình như theo thói quen mà bổ sung một câu:“Tiểu Dật diễn rất nghiêm túc cũng rất thông minh! Cho nên diễn rất tốt!”
“Ha! Nó ngược lại đã quên mình NG bao nhiêu lần.” Bạch Ức Hàn phun tào. Tần Thái Nhiên chỉ làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục xử lý tài liệu.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
“Đứa nhóc này quá kiêu ngạo.” Giọng của người nói chuyện không khó nghe ra vị chua tận trời.
Sắc mặt Diệp Thanh Mộc không thay đổi, mỉm cười nói:“Mọi người chính là thích nó kiêu ngạo, hơn nữa, lần này tiểu Dật diễn quả thật tốt lắm.”
“Hừ, nó có thể xuất sắc như vậy còn không phải dựa vào anh Diệp nâng đỡ, vốn dĩ trong kịch bản người cuối cùng chết là anh, kết quả cuối cùng bị nó cướp đi! Nếu anh Diệp diễn, làm sao còn có người sẽ chú ý tới nó.”
Diệp Thanh Mộc cười cười không thèm nhắc lại. Không có gì hay để nói cùng một người lòng tràn đầy ghen tị, dáng vẻ của Tiêu Dật cùng Tần Mộc đáng yêu vui vẻ, ai mà không thích chứ? Ngay cả Bạch Ức Hàn trong trẻo lạnh lùng còn thích không chịu được, lần lượt trong tối ngoài sáng đề cử nó, những chuyện hắn làm thật sự cũng không tính là gì.
Người nọ thấy Diệp Thanh Mộc như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ hừ hừ hai tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm mà hình tv.
Trong TV đã quảng cáo lần đầu tiên, sau đó là phần 2.
“Tiểu Thái Tử cùng Mộc Mộc tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng lại biết rất nhiều. Nghe nói lúc các em đóng phim điện ảnh phim truyền hình, có nhạc khí diễn tấu thậm chí thơ tranh đều là các em tự mình ra trận, chưa từng có dùng thế thân hoặc là phối âm, đúng là như vậy sao?”
Lúc này, Tiêu Dật cùng Tần Mộc đồng loạt nâng nâng cằm nhỏ, có chút đắc ý gật gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ moe moe của bọn nhỏ, Dương Băng thật muốn xông lên nhéo hai cái, rồi lại ôm hai cái! Liêu Siêu đứng cạnh hình như nhìn ra suy nghĩ trong đầu Dương Băng, chân di chuyển, tỉnh rụi đứng chắn trước người Dương Băng, khom eo nói với hai đứa nhỏ:“Vậy các em có thể cho mọi người thấy bản lĩnh của mình một chút không?”
Đối mặt với tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới sân khấu, tâm trạng của Tiêu Dật vô cùng tốt, vì thế rất rõ ràng mà gật đầu đồng ý.
Liêu Siêu lập tức xoay người ra hiệu, nữ nhân viên vẫn chờ ở một bên lập tức đem những thứ này nọ theo thứ tự lên sân khấu. Là một cái bàn vẽ cộng thêm một bộ bút nghiên. Vì muốn trực quan thể hiện tính chân thật, bàn vẽ bị dựng thẳng lên.
Tiêu Dật đứng ở trước bàn vẽ, theo thói quen sửa sang lại vạt áo, kéo ống tay áo cùng vạt áo, mọi người mỉm cười nhìn. Chỉ thấy Tiêu Dật nâng tay nhỏ bé lên, chọn một cây bút lông, thấm mực nước, đứng trước bàn vẽ trầm ngâm chốc lát, lúc này mới viết.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người tập trung tư tưởng nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, giơ bút lông vẽ lên giấy, một đóa hoa sen, vài phiến lá xanh, một hồ nước trong, dần dần xuất hiện trước mắt mọi người, cho đến nét bút cuối cùng hạ xuống, Tiêu Dật lui về phía sau từng bước, nhìn kỹ bức tranh mình vẽ, cuối cùng thoáng gật đầu một cái, cũng không tệ lắm. Sau đó, nó buông bút trong tay, lại đổi một cây khác, thấm mực nước, ở phía trên viết một câu thơ: Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu (mọc từ bùn lầy mà không nhuốm bẩn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ- Ái Liên Thuyết_Chu Đôn Di). Làm xong mọi thứ, nó tháo từ đai lưng ra một cái tiểu hà bao, tay nhỏ bé ở bên trong tìm a tìm, lấy ra một cái con dấu nhỏ, còn thật sự thật sự nghiêm túc ấn lên bức tranh một dấu nhỏ.
MC đứng một bên lúc này mới dám lên tiếng:“Bức Hà Hoa đồ này thật sự xinh đẹp! Chữ viết cũng tốt. Tiểu Thái Tử, em học bút lông mấy năm?”
Liêu Siêu khen ngợi làm Tiêu Dật có chút hưởng thụ, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo chút đắc ý:“Tôi ba tuổi bắt đầu chấp bút, đến nay đã năm năm.”
Dương Băng nhịn không được kêu lên:“Trời ạ! Ba tuổi mà bắt đầu học viết bút lông! Nghĩ lại lúc chúng ta ba tuổi, ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu!”
Tần Mộc đang đứng ở trước bàn vẽ, cẩn thận đem bức tranh của Tiêu Dật lấy xuống, đặt ở một bên trên bàn. Liêu Siêu nhìn thấy hành động của nó, có chút ngoài ý muốn:“Mộc Mộc cũng muốn biểu lộ tài năng sao?”
Tần Mộc cười có chút ngại ngùng:“Tranh cũng chữ của em không có tốt như tiểu Dật.”
Hai người lớn còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Dật lại mở miệng:“Mặc dù thua kém, cũng không xa. Ngươi cũng vẽ một bức đi.”
“Được!” Tần Mộc nói xong, cũng đi đến trước bàn vẽ, nữ nhân viên lại lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành mới. Tần Mộc giơ bút lông, hắn vẽ Hà Hoa kém Tiêu Dật không phải chỉ một chút, nhưng mà, hắn có am hiểu một loại tranh khác. Đó là cái gì đây.
Sau đó không lâu, mọi người liền hiểu được. Thì ra vẽ Tiêu Dật, nhìn kỹ, mặt mày thế mà có bảy phần tương tự, quả nhiên là khó có được. Lúc Tần Mộc vẽ, người liền trở nên trầm tĩnh, chờ sau khi hắn vẽ xong, cùng trở lại bình thường như cũ, lập tức quay đầu nhìn Tiêu Dật bên cạnh, lấy lòng hỏi:“Tiểu Dật, anh vẽ thế nào?”
Tiêu Dật còn thật sự thật sự nghiêm túc nhìn nhìn, không chút khách khí chỉ vào chỗ đôi mắt:“Ánh mắt không tốt.”
Tần Mộc sụp vai, chu môi, có chút ủ rũ:“Lại là ánh mắt vẽ không tốt.”
Tiêu Dật thấy thế, giơ tay vỗ vỗ bả vai Tần Mộc, lão khí hoành thu nói:“Không cần uể oải, luyện tập nhiều một chút thì tốt rồi.” Nói xong, lại lấy từ trong tiểu hà bao kia ra một con dấu khác, giúp Tần Mộc ấn lên.
Mọi người bị hai đứa nhỏ quên đi, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn bọn nó, JQ ~~~
Cuối cùng vẫn là Liêu Siêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng:“Mộc Mộc em học bút lông mấy năm?”
“Bốn năm!” Từ lúc Tiêu Dật đến, đến nay đã được bốn năm.
Liêu Siêu không khỏi cảm khái:“Lúc đứa trẻ khác còn chỉ lo chơi đùa, tiểu Thái Tử cùng Mộc Mộc cũng đã ngồi ở trong phòng bắt đầu luyện tự. Đây có lẽ là câu chúng ta thường nói, thắng ở vạch xuất phát.”
Dương Băng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm hai bức họa trên bàn, lấy lòng hỏi hai đứa nhỏ:“Tranh này có thể đưa cho chị không?”
Tần Mộc hào phóng vung tay lên:“Bức hoa sen của Tiểu Dật sẽ đưa cho chị, bức vẽ tiểu Dật của em, em muốn mang về nhà!”
Dương Băng yên lặng tru lên trong lòng, không hổ là tiểu trung khuyển Mộc Mộc, ngay cả bức họa gì gì đó đều phải ôm vào trong ngực! Không cho người khác xem, thật không hổ là chính cung mà mọi người lựa chọn cho tiểu Thái Tử!
Sau, hai đứa nhỏ lại đạn hai khúc đàn cổ, Tần Mộc thậm chí còn nhảy một điệu nhảy clacket, đó là do bình thường nó rảnh rỗi đi theo mẹ Tần học, tuy động tác cũng không phải rất tiêu chuẩn, nhưng mà sự tự tin tiêu sái đã được cả khán phòng ủng hộ.
Dưới sự thán phục của mọi người, MC tiếp tục đào móc càng nhiều tài năng của hai đứa nhỏ:“Tiểu Thái Tử, Mộc Mộc, em xem, mọi người đều thích các em như vậy, hay là lại hát cho mọi người một bài đi?”
Lúc này bọn nhỏ không có gật đầu, Tiêu Dật lôi kéo Tần Mộc bởi vì vừa nhảy clacket mà có chút hưng phấn, bình tĩnh từ chối đề nghị này:“Chúng tôi không ca hát.”
Tần Mộc cũng gật đầu theo:“Đúng, chúng em đã đồng ý anh Bạch, bài hát đầu tiên sẽ cùng anh ấy hát. Còn đồng ý anh Diệp, bài hát thứ hai sẽ cùng anh ấy hát.”
Lời này thật ra là Mộ Dung Phong dạy, lúc trước đã thương lượng với Bạch Ức Hàn và Diệp Thanh Mộc, lợi dụng cơ hội lần này tuyên truyền một phen, hiệu quả rất rõ rệt, dù sao đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ một mình ở chương trình bộc lộ quan điểm của mình. Quả nhiên, sau khi Tần Mộc nói ra những lời này, không khí hiện trường đạt tới một độ cao mới, Bạch Ức Hàn, Diệp Thanh Mộc, đó là một loại tồn tại hoàn toàn không giống với tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tiêu Dật Tần Mộc! Đó là người đứng ở đỉnh giới giải trí, fan nơi này một phần lớn cũng là fan Bạch Ức Hàn cùng Diệp Thanh Mộc, giờ phút này nghe được bọn họ sẽ có album mới, kích động trong lòng không cần nói cũng biết. MC nắm bắt thời cơ, cho mọi người nghỉ ngơi lần thứ hai.
Quảng cáo qua đi, chính là tiết mục cuối cùng, hỏi đáp đường dây nóng. Trong lúc này, hai đứa nhỏ sắp sửa trả lời câu hỏi của người gọi đến. Nội dung câu hỏi mọi người không thể lấy trước được, nhìn vào những chương trình cũ, hỏi đáp đường dây nóng có đủ loại kiểu dáng, đủ loại, làm cho người ta trở tay không kịp.
Rất nhanh, cuộc gọi thứ nhất được kết nối.
“Đây là điện thoại đầu số 139 người gọi điện thoại có số đuôi 419. Xin chào!”
Giọng nói của đối phương có chút kích động:“Xin chào! Tiểu Thái Tử điện hạ, tiểu trung khuyển Mộc Mộc, chị muốn hỏi một chút, hai em ai công ai thụ?”
Vừa nói câu hỏi nhóm quái tỷ tỷ quái a di quái thúc thúc lập tức phấn khích, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.