Mộ Dung Phong mở cửa xe, vươn tay tính đỡ lấy đứa nhỏ, lại bị coi nhẹ, Tiêu Dật nâng cằm, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, tự mình nhảy xuống xe đi đến biệt thự. Tần Mộc đi phía sau làm mặt quỷ nhìn về phía Mộ Dung Phong, vài bước chạy tới bên cạnh Tiêu Dật, lôi kéo tay nó. Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, trong lòng hơi có chút không biết làm sao, chẳng qua là không chuẩn bị bánh bích quy bơ, kết quả lại bị đứa nhỏ ghi hận vài giờ, xem ra, tương lai còn không biết sẽ ghi hận bao nhiêu giờ nữa.
Tiêu Dật vừa đi đến cửa biệt thự, chợt nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút trêu tức của Bạch Ức Hàn:“Nghe nói em bắt đầu thay răng?”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Bạch Ức Hàn một cái, người nọ đang thoải mái ngồi trên sô pha, trên người mặc trang phục đơn giản màu trắng, cầm trong tay một ly rượu đỏ, chống lại tầm mắt Tiêu Dật, hắn cong môi, hơi hơi ngẩng cổ, tao nhã uống một ngụm rượu đỏ. Tiêu Dật mím môi, yên lặng quay đầu, trong lòng lại buồn bực, vì cái gì cái tên lẳng lơ như thế này lại được mọi người nói là đế vương.
Bạch Ức Hàn cũng đoán được đứa nhỏ sẽ im lặng, hắn nhìn Tiêu Dật, không nhanh không chậm nói một câu:“Sao lại mím môi không nói lời nào, chẳng lẽ răng cửa rụng rồi?”
“Răng cửa của tôi rất tốt!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật nghiêm lại, nghiến răng từng chữ từng chữ nói ra, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, sau khi nói xong, còn nhe răng với Bạch Ức Hàn, lộ ra hai cái răng cửa đáng yêu.
Bạch Ức Hàn gật đầu, mặt không đỏ khí không suyễn tiếp tục lừa dối Tiêu Dật:“Lúc thay răng không được dùng sức nghiến răng, sẽ nghiến rớt cái răng mới mọc.”
Tần Mộc tiến lên từng bước, che ở trước mặt Tiêu Dật, chuyển đề tài:“Anh Bạch, chúng em từ xa như vậy chạy đến đây, đều sắp chết đói, có món gì ăn ngon hay không?” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng mà gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Dật, im lặng an ủi nó, Bạch Ức Hàn luôn thích chọc ghẹo Tiêu Dật, thật không biết vì cái gì.
Tiêu Dật mím môi, cơn tức tràn ngập trong lòng bị Tần Mộc từng chút từng chút dập tắt
Tranh thủ lúc bọn nhỏ nói chuyện, Tần Thái Nhiên chạy tới bên người Bạch Ức Hàn, giơ tay nhẹ nhàng đè cổ hắn xuống, hơi hơi cúi đầu:“Tiểu Bạch, không còn sớm, đi ăn cơm trước đi.”
Đã trêu chọc đứa nhỏ đủ rồi Bạch Ức Hàn gật gật đầu, vừa buông ly rượu, chợt nghe được bên kia Tiêu Dật nghiêng đầu nói với Tần Mộc:“Tần Mộc, chúng ta đi xem bút sáp màu tiểu Tân, Tiểu Bạch rất là đáng yêu.” (Shin cậu bé bút chì)
Tần Mộc biết là do trong lòng Tiêu Dật khó chịu nên so sánh Bạch Ức Hàn với con cún nhỏ, không dám tiếp lời, sợ chọc cho Bạch Ức Hàn không vui, quay đầu muốn ngăn không cho Tiêu Dật nói nữa, nhưng lại không nói được lời nào, vì thế hắn cười gật gật đầu, cũng không có mở miệng. Dù là như vậy, Bạch Ức Hàn vẫn nghe thấy được.
Bạch Ức Hàn híp mắt, đang muốn mở miệng lại bị Tần Thái Nhiên nhéo lên lưng một cái, bên tai nghe được hắn nói nhỏ:“Tiểu Bạch, tâm trạng tiểu Dật không tốt, đừng chọc ghẹo làm nó không vui nữa, được không?”
“Anh đã đặt chỗ rồi, đến bờ biển ăn thịt nướng.”
Tần Mộc nghe xong, lập tức cười lắc lắc tay Tiêu Dật:“Em biết anh Bạch là tốt nhất, tiểu Dật, là thịt nướng mà em thích ăn nhất đó!”
Tiêu Dật nhếch khóe miệng, rõ ràng cũng rất vui vẻ, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lập tức mím môi, đè ép tươi cười lại, mắt to lóe lóe, hình như có chút ngượng ngùng, cắn người miệng mềm, lúc nãy nó còn so sánh người ta với con chó nhỏ. (Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Nhóm người lớn ở đây làm sao không nhìn ra suy nghĩ cẩn thận của đứa nhỏ, nhìn dáng vẻ nhỏ bé không được tự nhiên của nó, lập tức khẽ cười lên, ngay cả Bạch Ức Hàn cũng nhướng nhướng mày, đáy mắt mỉm cười.
Tuy là tháng bảy, nhưng gió biển vào buổi tối vẫn có chút ẩm thấp, Mộ Dung Phong thay một bộ quần áo khác cho hai đứa nhỏ, quần short cotton 7 phân đơn giản cộng thêm áo chữ T tay lỡ, chân mang giày đi biển, cuối cùng, chải lại mái tóc dài của Tiêu Dật, hai đứa nhỏ đẹp đẽ đáng yêu ra lò.
Nhìn Tiêu Dật trước mặt, Mộ Dung Phong nhịn không được mỉm cười trong lòng, thấm thoát, đứa nhỏ tới nơi này đã được bốn năm, cuối cùng cũng đã quen phong cách mặc quần áo “phóng khoáng thoải mái” ở đây, phải biết rằng, hai năm đầu, nói cái gì đứa nhỏ cũng không chịu mặc quần short áo ngắn tay, ngay cả giày sandal cũng không chịu mang, cho dù trời rất nóng, cũng phải mặc quần dài cộng thêm giày thể thao hoặc là giày da, nó quyết tâm mặc thì đã đành, nhưng mà Tần Mộc cũng quyết tâm dù thế nào cũng phải mặc giống Tiêu Dật, kết quả chính là, thời tiết vừa nóng lên, nhóm người lớn Tần gia bắt đầu liên tiếp lo lắng bọn nhỏ ở trường học có thể bị nóng quá hay không, vừa nghỉ hè, Tần lão gia không nói hai lời trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ chạy đến sơn trang nghỉ hè, sợ bọn nhỏ nóng quá. Thẳng đến năm kia, Tần Mộc ở trường học bất hạnh bị cảm nắng, bị giày vò đến thoi thóp, lúc này đứa nhỏ mới lùi một bước, cũng bắt đầu thử mặc quần 9 phân, áo tay lỡ, cho tới hôm nay, áo ngắn tay hai quần short đều có thể mặc được, thậm chí khi mang giày đi biển mà không mang vớ, nó cũng không bài xích.
Thu suy nghĩ dần dần bay xa, Mộ Dung Phong nhìn hai đứa nhỏ nắm tay, chạy ra ngoài biệt thự, cũng bước nhanh theo.
Lần quay quảng cáo quay ở gần một làng du lịch, ra khỏi dãy biệt thự, là có thể nhìn thấy một làng du lịch loại nhỏ, chim sẻ dù nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Cái làng du lịch này, cũng không phải dùng để tiếp đón du khách bình thường, người có thể tới nơi này đều là người có chút mặt mũi trong xã hội, có quan hệ với chủ của dãy biệt thự này.
Nướng thịt ngoài trời được sắp xếp ở bờ biển, nướng bằng cách rất nguyên thủy là dùng lửa than, Tần Thái Nhiên từ chối ý muốn giúp đỡ nướng thịt của người bán hàng, người bán hàng để lại các loại gia vị cùng một ít thực vật đã rửa sạch rồi rời khỏi.
Tần Mộc đã sớm lôi kéo Tiêu Dật chạy đến bờ biển, nước biển ở chỗ này rất sạch sẽ, hạt cát cũng rất nhỏ, đá ở bờ biển cũng không cao, cũng rất bằng phẳng, có thể leo lên ngồi. Những chuyện này, đều là do Tần Mộc đã tới một lần nói với Tiêu Dật, bốn năm này, những nơi Tiêu Dật đi qua rất ít, cũng không phải Tần gia quản chặt, mà là những thứ nó phải học thật sự là nhiều lắm, chỉ là một ít kiến thức cơ bản của thế giới này, nó phải học hai năm, sau đó lại là các loại ngôn ngữ, từ lúc tranh đấu với Bạch Ức Hàn, Tiêu Dật liền đem những ngôn ngữ mà Bạch Ức Hàn nói tới đều học hết, ngay cả Tần Mộc cũng học theo, người lớn Tần gia nhìn thấy vui mừng không thôi, Tần Thái Nhiên thì mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ liều mạng học. Đáng thương nhất là người đại diện cùng trợ lí của Bạch Ức Hàn, vô số cơ hội, đã bị Bạch Ức Hàn dùng các lý do mà cũng không thể gọi là lý do trì hoãn, đó đều là bạc trắng bóng nha!
Ánh đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lửa than lập lòe, bốn người lớn đứng cùng một chỗ, kiên nhẫn nướng các loại thức ăn, âm thầm chăm chú nhìn vào hai đứa nhỏ đang chơi đùa ở bờ biển.
Giày của Tần Mộc ướt nước biển, dính cát, cực kì không thoải mái, hắn lôi kéo Tiêu Dật đi đến một chỗ giũ sạch cát, tháo giày ra, để sang một bên:“Tiểu Dật, giày em có ướt không? Tháo ra chúng ta lại đến bờ biển chơi đi.”
Tiêu Dật do dự một lát, chân nhỏ cọ cọ trong giày, hạt cát dính ở bàn chân, quả thật rất không thoải mái, cuối cùng, nó khom eo, cũng tháo giày, để cùng một chỗ với Tần Mộc, lúc này mới phát hiện, chân trần giẫm trên hạt các mịn, có chút ngứa, lại có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Thấy Tiêu Dật nở nụ cười, Tần Mộc cũng vui vẻ, lôi kéo Tiêu Dật lại chạy về bờ biển, từng chút từng chút giẫm lên hạt cát ướt nhẹp, lưu lại một loạt dấu chân nhỏ nhắn đáng yêu.
Tần Thái Nhiên phết gia vị lên thức ăn, sau đó trở thức ăn lại, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ cách đó không xa, Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, chỉ xuống dưới chân hai người, cũng không biết đang nói cái gì, chỉ trong chốc lát, liền nghe được tiếng cười trong trẻo của Tiêu Dật, hai lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt trắng mềm, đôi mắt sáng ngời ở trong bóng đêm lóe ánh sáng chói mắt, Tần Mộc cũng cười thật thoải mái. Tần Thái Nhiên khẽ cười, cũng chỉ có lúc đối mặt Tần Mộc, Tiêu Dật mới có thể không hề phòng bị như vậy, dù là Tiêu Thần, cũng không thể làm cho Tiêu Dật cười vui vẻ như thế. Bốn năm, hình như chỉ chớp mắt đã trôi qua, đứa nhỏ từng chút từng chút thay đổi, dần dần bắt đầu thích nghi với thế giới này, mà sự yêu thích của mọi người với đứa nhỏ, cũng từng chút từng chút càng sâu sắc.
“Sao đứa nhỏ chưa bao giờ nhìn tôi mà cười đáng yêu như vậy?” Bạch Ức Hàn nhìn hai đứa nhỏ, đột nhiên hỏi một câu.
Đa Nạp nói:“Bạch đại thần, anh gặp nó mười lần đã chọc ghẹo nó mười một lần, sao đứa nhỏ có thể đối xử tốt với anh được?”
Mộ Dung Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Đa Nạp một cái:“Anh cũng chẳng tốt hơn chút nào.”
Đa Nạp lập tức uể oải, đúng vậy, không hiểu vì sao Tiêu Dật rất là không quan tâm tới hắn, luôn cố ý vô tình đả kích hắn, nghĩ đến đây, Đa Nạp liền nhịn không được xót xa buồn bực, rõ ràng hắn cũng rất thích đứa nhỏ có được hay không!
Bạch Ức Hàn sờ sờ cằm:“Tuy cười rộ lên rất đáng yêu, nhưng mà dáng vẻ thở phì phì càng đáng yêu.”
Mộ Dung Phong yên lặng nhìn trời, cho nên, Bạch đại thần vậy là ngài tính tiếp tục chọc ghẹo nó?
“Tiểu Mộc, tiểu Dật, lại đây ăn một chút gì rồi chơi tiếp.” Tần Thái Nhiên đem thức ăn đã nướng chín để vào một cái đĩa, vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ.
Nghe được tiếng Tần Thái Nhiên, Tần Mộc lập tức lôi kéo Tiêu Dật chạy tới chỗ nhóm người lớn, đang chạy, bị Tiêu Dật kéo lại, sau đó, hai đứa nhỏ xoay người chạy trở về, nhặt giày lúc nãy tháo ra, lúc này mới thở phì phì chạy đến chỗ vĩ nướng.
Nhiều Nạp cầm lấy giày trong tay hai đứa nhỏ, Mộ Dung Phong cầm một chậu nước nhỏ cho bọn nhỏ rửa sạch tay, lại lau mặt, dẫn bọn nhỏ đến cái bàn để sẵn một bên, lúc này Tần Thái Nhiên mới đem khay thức ăn để tới trước mặt bọn nhỏ.
Tiêu Dật lập tức cầm lấy đũa, gắp một cây nấm bỏ vào trong miệng, ăn một chút, động tác ăn cũng chậm lại, qua một hồi lâu, mới nuốt cây nấm vào bụng, sau đó, đứa nhỏ quay đầu hỏi:“Nấm này là ai nướng?”
Bạch Ức Hàn chỉ chỉ vào mình:“Anh nướng, hương vị không tệ phải không?”
Tiêu Dật không nói tiếp, yên lặng quay đầu, tay nhỏ bé yên lặng cầm lấy đũa, đem nắm trong khay lặng lẽ đẩy sang một bên, Mộ Dung Phong chỉ liếc mắt nhìn một cái liền biết, đây là đứa nhỏ không muốn ăn tiếp. Mỗi lần Tiêu Dật không muốn ăn gì đó, sẽ yên lặng đẩy sang một bên, sau đó đem những món muốn ăn ăn sạch, cuối cùng, buông đũa, nói ăn no, còn lại ăn không vô. Đây là hành động đáng yêu cỡ nào a, Mộ Dung Phong vẫn không nỡ vạch trần.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Dật, Bạch Ức Hàn nhướng mi, không hé răng.
Tần Mộc ngồi một bên cũng thấy được hành động của Tiêu Dật, lập tức học theo, cũng đem nấm đẩy sang một bên, sau đó vừa ăn sườn vừa tiến đến bên tai Tiêu Dật thấp giọng nói:“Tiểu Dật, món sườn rất ngon, em nếm thử.”
Tiêu Dật gật đầu, gắp một miếng đang muốn cho vào miệng, chợt nghe được giọng nói lạnh lùng của Bạch Ức Hàn:“Răng đã rụng rồi, món sườn cứng như vậy có thể nhai nổi sao?” Trả lời hắn, là tiếng nhai rốp rốp, đó là tiếng đứa nhỏ nhai sườn, nghe tiếng nhai kia, tất nhiên không chỉ nhai một miếng…..
Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật vừa ăn sườn vừa căm giận nghĩ: Bên trái chỉ rụng một cái răng mà thôi, còn có bên phải mà! Bạch Ức Hàn thật sự là ngốc không ai bằng!
…… Tiểu kịch trường……
Tiêu Dật:“ich freue mich!” (tiếng Đức: Tôi vui vẻ)
Tiêu Dật:“mucho gusto en conocerte!” (tiếng Tây Ban Nha: rất vui được gặp bạn)
Tiêu Dật:“я рад с вами познакомиться!”(tiếng Nga: rất vui khi được gặp bạn)
Tiêu Dật:“tout le plaisir est pour moi de vous savoir!”(tiếng Pháp:???)
……
“Nó rõ ràng là một người cổ lỗ sĩ không biết từ triều đại nào xuất hiện, tiếng Anh học nhanh thì đã đành, sao những ngôn ngữ khác cũng có thể học nhanh như vậy? Anh xác định nó không có bị người khác đánh tráo?” Vừa mới bị Tiêu Dật dùng nhiều loại ngôn ngữ đánh bại Bạch Ức Hàn vừa ung dung tiêu sái ra khỏi Tần gia, vừa nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.
Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Em cảm thấy từ chỗ nào có thể tìm được đứa trẻ tinh xảo thông minh như tiểu Dật? Tiểu Bạch, nam tử hán đại trượng phu, thua thì nhận thua, dù cho đối phương chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.”
Bạch Ức Hàn mím môi, sải bước đi vào trong xe, xe nhanh chóng lướt ra ngoài, dứt khoát đi.
Tươi cười trên mặt Tần Thái Nhiên càng sâu hơn, âm thầm quyết định vẫn là không cần nói với Bạch Ức Hàn, thật ra mỗi loại ngôn ngữ Tiêu Dật đều chỉ học 3 câu mà thôi, trong đó câu phát âm tốt nhất chính là “Rất vui được gặp bạn”……
Chờ Bạch Ức Hàn cùng Tần Thái Nhiên đi rồi, Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật, nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Dật, rõ ràng em học 3 câu, vì sao chỉ nói cái câu rất vui được gặp bạn vậy?”
Tiêu Dật kiêu ngạo mà nâng nâng cằm:“Bởi vì lúc trước hắn chính là lấy những câu này để cười nhạo ta.”
Được rồi, thật ra tiểu Thái Tử của chúng ta có một số thời điểm lòng dạ cũng rất hẹp hòi ……
————————–
Chương này có sự trợ giúp to lớn của google translate