Mục lục
Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mộc cùng Tiêu Dật một đường đi đến phòng nghỉ, trong lúc có không ít người muốn đi lên an ủi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc đang “bị thương” một chút, cuối cùng đều dừng lại trước khuôn mặt bình tĩnh của hai đứa nhỏ, lúc trẻ con mất hứng trăm ngàn lần không thể chọc vào, bọn trẻ sẽ không suy xét xem ngươi có mất mặt hay không.

COn nít sẽ không suy xét đến vấn đề mặt mũi của người khác, tương tự, chúng nó cũng sẽ không lo lắng xem mình có mất mặt không, cho nên, trong lúc mọi người đều giả bộ bận rộn, một thân ảnh nhỏ nhỏ tròn tròn không chút do dự đi đến chỗ hai đứa nhỏ.

“Tần Mộc! Chờ một chút!” Hứa Phúc Khang chạy đến thở hồng hộc, rốt cục đuổi kịp Tần Mộc cùng Tiêu Dật.

Tần Mộc vừa mới xoay đầu, liền nhìn thấy trước mặt có một hộp thuốc mỡ, không khỏi mở miệng hỏi:“Đây là cái gì?”

Hứa Phúc Khang thở phì phò, khuôn mặt tươi cười:“Cám ơn cậu vừa mới cứu tôi, đây là tặng cho cậu, xoa xoa lên chỗ đau trên người sẽ không đau.”

Giờ phút này Tần Mộc hình như đã quên, sở dĩ nó đi cứu tiểu tài chủ Hứa Phúc Khang, đó đều là kịch bản sắp xếp. Chỉ thấy nó không chút do dự nhận hộp thuốc kia, vô cùng tự nhiên nhận lấy lời cảm ơn của đối phương:“Ừ, cái này tôi nhận, cám ơn.”

Hứa Phúc Khang thấy Tần Mộc nhận “Tạ lễ”, lập tức vô cùng vui vẻ, đứng ở nơi đó nhìn Tần Mộc, đôi mắt cười cong cong như trăng non.

Tần Mộc nhìn Hứa Phúc Khang từ trên xuống dưới, nhận ra quần áo nó có chút loạn, vì thế hỏi:“Cậu cũng bị bọn họ đánh sao?” Lúc nãy nó chỉ lo chính mình, không chú ý cái khác.

Hứa Phúc Khang lắc đầu:“Bọn họ không đánh tôi, chỉ đẩy tôi vài cái, ta tự ngã sấp xuống.”

Tần Mộc gật đầu, đang muốn nói thêm cái gì, Tiêu Dật ở một bên cau mày mở miệng:“Tần Mộc, đi xem êết thương trên người trước.” Rõ ràng kêu đau không phải sao? Sao bây giờ lại nói chuyện với người khác mà quên luôn!

Tần Mộc lập tức quay đầu, cười tủm tỉm đáp:“Được, tôi đi xức thuốc trước.” Nói xong, cũng không chờ Hứa Phúc Khang trả lời, lôi kéo Tiêu Dật đi đến phòng nghỉ.

Hứa Phúc Khang cũng không để ý, sờ sờ cái đầu tròn tròn, cười thực vui vẻ. Mộ Dung Phong khom eo, dịu dàng nói:“Cám ơn ngài đưa thuốc cho tiểu thiếu gia nhà tôi.”

“Mộ Dung tiên sinh quá khách khí, đây là chuyện nên làm.” Nói chuyện là một người phụ nữ, không phải cái loại kinh diễm mỹ lệ, nhưng mà rất điềm đạm dịu dàng, làm người ta cảm thấy thực thoải mái, nhịn không được muốn nhìn vài lần, nàng vuốt đầu Hứa Phúc Khang, cười dịu dàng:“Khang Khang là lần đầu tiên đóng phim, rất nhiều chuyện đều không hiểu, tôi hy vọng nó có thể học tập bạn nhỏ Tần Mộc nhiều hơn,”

Mộ Dung Phong tao nhã đẩy gọng kính mắt:“Có thể kết bạn với bạn nhỏ dễ thương như Hứa Phúc Khang vậy, tiểu thiếu gia sẽ thật vui vẻ.”

Trong ánh mắt người phụ nữ có chút vui vẻ, thân là mẹ, vô cùng hy vọng con của mình có thể vui vẻ mà lớn lên, theo hành động của Hứa Phúc Khang lúc nãy, cô nhìn ra, Hứa Phúc Khang thực thích Tần Mộc, cô là thật lòng hy vọng con mình có thể làm bạn với Tần Mộc.

“Cám ơn, Khang Khang cũng rất vui nếu có thể kết bạn với Tần Mộc. Tôi thấy lúc nãy hình như Tần Mộc bị đánh trùng vài cái, Mộ Dung tiên sinh vẫn là nên đi xem thằng bé đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy, Khang Khang, tạm biệt chú đi.”

Hứa Phúc Khang nhu thuận phất tay:“Tạm biệt chú Mộ Dung.”

……

Tần Mộc dắt Tiêu Dật đi vào phòng nghỉ, vứt hộp thuốc trên tay lên bàn. Tiêu Dật nhìn thoáng qua, nghiêm mặt dạy dỗ:“ Thứ lai lịch không rõ gì đó không được nhận.”

Tần Mộc vô thức nói một câu:“Này không xem là lai lịch không rõ, Hứa Phúc Khang là diễn viên của đoàn phim.”

Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, nhìn chằm chằm Tần Mộc, khuôn mặt nghiêm túc:“Hắn đưa cho ngươi cái này là không sai, nhưng mà ngươi có nghĩ tới, hắn từ nơi nào có cái này? Nếu là người xấu cho hắn, rồi hắn lại đem tới cho ngươi thì sao?”

“Anh cũng không định dùng, ý tốt của người khác không thể từ chối.” Tần Mộc rụt lui cổ, từ nhỏ nó đã được dạy không được tùy tiện dùng đồ người khác cho, nhưng mà nó vốn là ngôi sao nhỏ tuổi, đối với quan tâm của người khác không nên từ chối, cho nên nó không chút do dự nhận hộp thuốc mỡ kia, về phần dùng nó, đó là tuyệt đối không có khả năng!

Mắt thấy Tần Mộc còn chưa tự kiểm điểm, còn nhiều lần ngụy biện, Tiêu Dật cảm thấy lòng tốt của mình bị giẫm lên, vì thế tiểu Thái Tử tức giận rồi:“Ngươi tên điêu dân dốt nát này! Nếu hắn hạ độc phía trên đó, ngươi đã sớm trúng độc! Làm sao còn đợi đến khi dùng nó!”

Bạn nhỏ Tần Mộc lúc này cuối cùng cũng khôi phục chút ánh mắt, hậu tri hậu giác phát hiện Tiêu Dật lại tức giận, nó lập tức gật đầu cam đoan:“Sau này anh sẽ không bao giờ nhận nữa!” Nghĩ nghĩ, lập tức lại bổ sung một câu,“Để cho Mộ Dung Phong nhận là được rồi!”

Từ lúc này về sau, Tần Mộc thực sự không bao giờ nhận đồ người khác cho nữa, mà toàn bộ đều là Mộ Dung Phong thay mặt nhận, cho nên có không ít người đều nói thế lực của nó rất lớn, đương nhiên, còn một người cũng có thế lực lớn như vậy chính là thái tử Tiêu Dật của chúng ta. Tất nhiên, những chuyện này sau này hãy nói.

Lần này Tần Mộc thừa nhận sai lầm quá nhanh, kiểm điểm cũng thực nhanh chóng, thế nên ngọn lửa trong lòng Tiêu Dật còn chưa kịp lớn mạnh, đã bị dập tắt, vì thế, Tiêu Dật mím môi, quyết định không so đo với điêu dân này!

Thấy Tiêu Dật lại không nói, Tần Mộc lại đi kéo tay nó:“Tiểu Dật, sau này anh thật sự sẽ không nhận, đều để cho Mộ Dung Phong đi nhận, trúng độc cũng là hắn trúng độc!”

Vừa tạm biệt hai mẹ con, Mộ Dung Phong mang theo hòm thuốc đi tới cửa nghe thế, tay đang đẩy cửa chậm rãi dời đi, bình tĩnh đẩy gọng kính mắt. Bên trong lại truyền đến một giọng nói non nớt:“Không nhận là được rồi! Mộ Dung quản gia là một quản gia tốt, sao ngươi có thể đối hắn như vậy? Ngộ nhỡ hắn bị độc chết, ngươi đi chỗ nào tìm một quản gia tốt như vậy!”

Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy sự hài lòng vừa dâng lên còn chưa kịp lan ra đã bị đông lạnh thành khối băng, nát ra rơi đầy đất.

“Hắn là tiểu Cường! Không có dễ dàng chết như vậy đâu! Huống chi, Đa Nạp quản gia sẽ không để cho hắn chết.”

Tiếng nói non nớt khó có khi lộ ra một chút tò mò:“Đa Nạp quản gia là ai?”

“Baba của Đa Nạp quản gia là bá tước, hắn là vì canh giữ tình yêu mới đến nhà chúng ta làm quản gia, anh thật không hiểu, hắn là quản gia ưu tú như vậy vì sao lại thích Mộ Dung Phong, tình yêu của quản gia thực sự rất kỳ quái.” Nói xong, còn làm bộ làm tịch thở dài, nhưng mà giọng

điệu non nớt, nghe có chút buồn cười.

Nhưng mà, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh không có cảm thấy buồn cười, mà là chậm rãi đẩy cửa ra, trên mặt lộ vẻ tao nhã tươi cười, giọng nói lại dịu dàng như nói chuyện thân mật với người yêu:“Tiểu thiếu gia, tôi giúp ngài xức thuốc.”

Đang nói chuyện hăng say với Tiêu Dật Tần Mộc thình lình xoay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hiếm thấy của Mộ Dung Phong, nhịn không được rùng mình một cái, mỗi lần Mộ Dung Phong cười, đều có người xui xẻo, không biết lần này là ai?

Rất nhanh, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi thích nhiều chuyện bạn nhỏ Tần Mộc liền biết người xui xẻo lần này, chính là nó!

Mộ Dung Phong hai ba động tác lột Tần Mộc sạch sẽ, chỉ thấy trên người nó có vài chỗ đỏ lên, chắc là vừa rồi bị đánh, Mộ Dung Phong giơ tay cẩn thận kiểm tra một chút, xác định đều là ngoại thương, vì thế bình tĩnh lấy cao hoa hồng từ trong họp thuốc ra, đổ một ít vào tay, sau đó không nhẹ không nặng vỗ vào chỗ bị đánh của Tần Mộc, Tần Mộc gào khóc thảm thiết một tiếng. Làm Tiêu Dật ngồi một bên sợ hết hồn.

Mộ Dung Phong cũng không ngừng lại, bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh vết thương của Tần Mộc, nghe được Tần Mộc liên tục kêu thảm thiết, tức giận cùng oán khí trong lòng quản gia đại nhân mất đi một ít. Da Tần Mộc rất mẫn cảm với cao hoa hồng, dù chỉ xoa một chút, cũng sẽ bị đau một hồi, cho nên hắn chưa bao giờ dùng cao hoa hồng này, chỉ những lúc “Đặc thù” mới có thể dùng.

Tâm tư của quản gia đại nhân hai đứa nhỏ lúc này hoàn toàn đoán không được, đều nhất trí cho rằng đây là do đám kia đánh quá độc ác, cho nên mới đau như vậy. Vì thế, cứ như vậy, trên lưng bọn nhỏ vô tội kia liền gánh một nỗi oan thật lớn, bị tiểu Thái Tử cùng tiểu ngôi sao nhỏ tuổi theo dõi. Thù này nhất định phải mau chóng báo!!!

Chờ Mộ Dung Phong hết giận, đôi mắt Tần Mộc đều đỏ, trên đầu đều là mồ hôi, là do quá đau mà ra!

Tiêu Dật nhìn thấy Tần Mộc như vậy, không khỏi có chút đau lòng, chớp đôi mắt đen nháy, nhìn chằm chằm Tần Mộc, nhỏ giọng hỏi:“Tần Mộc, còn đau không?”

Trong mắt Tần Mộc ngập nước, trề môi, đáng thương gật đầu:“Đau quá đau quá, tiểu Dật, anh nhất định phải báo thù!”

Tiêu Dật gât mạnh đầu:“Bản thái tử nhất định sẽ vì ngươi báo thù!” Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phong,“Mộ Dung quản gia, ngươi hiện tại phải đi tra lai lịch cùng nơi đến của những người đó, một khi tra ra, lập tức hồi báo.”

“Được.”tay Mộ Dung Phong giơ lên trên, dùng cổ tay đẩy gọng kính mắt, có chút ngoài ý muốn với tình hình hiện tại, không nghĩ tới một chút trách phạt của hắn, vậy mà hai đứa nhỏ đều tính trên đầu người khác.

Từ lúc Tần Mộc tự mình lựa chọn phải làm ngôi sao nhỏ tuổi tới nay, ngẫu nhiên cũng trong lúc quay phim cũng bị người đánh bị thương, hoặc là bị đạo diễn dạy dỗ đến khóc, nhưng Mộ Dung Phong chưa từng ra mặt dạy dỗ những người đó. Tần gia lão gia tử vẫn cho rằng, đối với Tần Mộc, có thể sủng nó, nhưng mà cũng không thể nuông chiều nó, nếu lựa chọn làm ngôi sao, nên giống những ngôi sao khác chịu đựng mệt nhọc, phải nỗ lực mới có kết quả. Tần gia phải làm, chính là vì nó trải một con đường thẳng tắp, về phần bụi gai trên con đường này, cần chính nó đối mặt. Mà Tần Mộc cũng không có lấy thân phận là cháu yêu của tập đoàn tài chính lớn mà ngang ngược, ngày xưa quay phim bị đánh, bị dạy dỗ, nhiều lắm chỉ cùng Mộ Dung Phong khóc nháo một chút cũng liền thôi, cũng không có nghĩ tới đi tìm đối phương linh tinh, nhưng mà lần này, nó lại để bụng, hoặc là nói, nó bị người nhắc để bụng.

Lúc Mộ Dung Phong đi ra ngoài phòng nghỉ, nhìn thoáng qua thân ảnh nho nhỏ của Tiêu Dật, trong lòng lần đầu sinh ra nghi vấn, đứa nhỏ này rốt cuộc có thích hợp ở lại bên người Tần Mộc hay không? Một đứa nhỏ năm sáu tuổi, vậy mà lại có sát khí, hơn nữa ý chiếm hữu quá mức mãnh liệt, Tần Mộc cùng nó mới làm bạn chưa đến một ngày, lại bị cho là người của nó, mà lúc này, còn muốn vì Tần Mộc báo thù.

Một lát sau, Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, trong lòng có quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK