Nhật kí Đa Nạp
Ngày x tháng x năm xx ngày tuyên chiến
Hôm nay, tôi lại có thể cùng một chỗ với Mộ Dung Phong hết một ngày, chuyện này cũng thật ý nghĩa, trận đấu với hai đứa nhỏ kia chính thức bắt đầu.
………………………….
“Tiểu thiếu gia, thái tử, nên dậy sớm một chút.”
Sáng sớm, kim đồng hồ vừa chỉ hướng bảy giờ, Đa Nạp liền đứng ở bên giường Tần Mộc cùng Tiêu Dật, mặt mang ý cười, tao nhã cao quý.
Trên giường rộng lớn, hai thân thể trẻ tuổi hoàn mỹ quấn quýt với nhau như trước kia, Tiêu Dật nghiêng người tựa nửa người lên mình Tần Mộc, nghiêng đầu gối lên bờ vai của hắn, tóc dài mềm mại phủ lên tấm lưng trắng nõn, vài sợi rơi sang hai bên, mềm mại rủ ở trên người Tần Mộc, vết sẹo trên lưng từng làm cho Mộ Dung Phong giật mình, nay chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt cơ hồ nhìn không thấy.
Tần Mộc nghiêng đầu, môi vừa lúc chạm vào Tiêu Dật, một tay ôm eo Tiêu Dật, tay kia thì nắm tay Tiêu Dật cùng một chỗ, lòng bàn tay sát lòng bàn tay, mười ngón giao nhau, đó là tư thế thâm tình nhất.
Đa Nạp cảm thấy ở phương diện này, hắn thật sự không bằng Tần Mộc, nếu đem tình hình trước mắt ra so sánh, dù là trong giấc mộng, nó cũng không quên ăn đậu hủ Tiêu Dật, Đa Nạp suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nhớ nổi lúc ngủ mình có ăn đậu hủ Mộ Dung Phong.
Đa Nạp nhìn trong chốc lát, lại kiên nhẫn mở miệng, một lần lại một lần mà dịu dàng gọi bọn họ rời giường, trước khi vào phòng hắn đã biết, hai người bọn họ ít nhất sau hai giờ mới ngủ.
Tần Mộc đang ngủ say, liền cảm thấy bên tai vẫn vang tiếng người nói, giống như ruồi bọ mà ong ong ong một chút cũng không có ý dừng lại, hắn nhăn đôi mày rậm lại, không kiên nhẫn mà giật giật đầu, muốn xoay người lại phát hiện mình không thể động đậy, trong tiềm thức liền từ bỏ việc xoay người. Ngay lúc nửa tỉnh nửa mơ, tiếng tát tay thanh thúy vang ở bên tai, Tần Mộc hoàn toàn tỉnh.
“Tiểu Mộc tử, im lặng một lát cho bản thái tử!” Hai mắt Tiêu Dật nhắm nghiền, môi mỏng hé mở, khiển trách một câu, liền tiếp tục ngủ.
Tần Mộc mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Dật nằm trên người mình, khuôn mặt gần trong gang tấc, khi ngủ Tiêu Dật có chút tính trẻ con, khuôn mặt kia vốn tinh xảo bây giờ lại càng giống như được vẽ ra, đẹp đến có chút không giống thật, Tần Mộc nhìn lông mi thật dài kia thường thường run một chút, trong lòng có chút ngứa, nhịn không được sáp qua, nhẹ nhàng mà hôn vài cái, hôn đôi mắt xong, lại cảm thấy chưa đủ, liền một đường hôn khắp khuôn mặt, cuối cùng dừng ở đôi môi hồng nhạt, lúc đang muốn vươn đầu lưỡi làm nụ hôn sâu hơn, bên tai truyền đến tiếng ho khan sát phong cảnh.
Đa Nạp vẫn bị không để ý nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Tần Mộc, nhất thời dưới đáy lòng yên lặng thỏa mãn, không uổng phí một chuyến này của hắn, tươi cười trên mặt hoàn mỹ như trước: “Tiểu thiếu gia, nên rời giường, hôm nay còn phải quay phim.”
Tần Mộc trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lười biếng mở miệng, giọng nói lười biếng mang theo từ tính:“Đã biết, anh đi ra ngoài trước.”
Ánh mắt Đa Nạp đảo qua, nhìn thấy Tiêu Dật không biết khi nào đã nhăn đôi mày, cười hỏi:“Cần chuẩn bị dụng cụ rửa mặt giúp hai người không?”
“Không cần, tôi tự mình làm.”
Đa Nạp xoay người tao nhã hành lễ:“Được, tiểu thiếu gia.” Nói xong, liền rời khỏi phòng ngủ, vừa đóng cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói rõ ràng không vui của Tiêu Dật:“Tần Mộc! Đã nói không cần làm ồn bản thái tử ngủ, ngươi không nghe được sao!”
Sau đó là Tần Mộc cười nịnh vỗ về:“Tiểu Dật, lúc nãy là tên Đa Nạp kia luôn luôn gọi không ngừng, không phải anh, em ngủ tiếp một lát, dù sao hôm nay cũng không phải chỉ chúng ta diễn, đi trễ thì bọn họ sẽ quay cảnh khác trước.”
“Nói phải giữ lời, là đạo lý làm người! Ngươi tên điêu dân này……uhm……” Lời nói tức giận của Tiêu Dật cuối cùng biến mất ở những tiếng động ám muội.
Trên mặt Đa Nạp hiện lên một tia tươi cười tà ác, hắn lại chờ trong chốc lát, sau đó quyết đoán đẩy cửa đi vào:“Tiểu thiếu gia, thái tử, nên nhanh chóng chuẩn bị, hai người ăn trong phòng hay trong nhà ăn?”
Đối với việc Đa Nạp đột nhiên xuất hiện, mặt Tiêu Dật đỏ lên, dùng sức đẩy Tần Mộc sáng sớm liền động dục ra, ánh mắt phun lừa hung hăng trừng hắn, Tần Mộc sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt Đa Nạp hình như dừng ở trên người Tiêu Dật đang *** nửa người trên, hắn dùng lực trừng mắt liếc nhìn người nọ một cái, nhanh chóng đứng dậy bao Tiêu Dật lại, giọng nói hơi khàn khàn lộ ra ý không vui:“Đa Nạp quản gia, tôi nghĩ lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng đi?”
Đa Nạp không chút nào để ý, tươi cười tao nhã không chút thay đổi:“Vừa nãy quên hỏi, cho nên mới đến xác nhận một chút.”
Tần Mộc không giận cười lại:“Đa Nạp quản gia có lòng.”
“Đó là chức trách của tôi!”
Nhìn Đa Nạp mang theo tươi cười thỏa mãn rời đi, Tần Mộc nhìn bóng dáng hắn âm thầm nghến răng, người bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, Tần Mộc lập tức thu lại tầm mắt, lúc quay đầu, trên mặt đã mang theo tươi cười lấy lòng:“Tiểu dật, nên rời giường ăn sáng, anh giúp em mặc quần áo.”
“Ta tự mặc!” Tiêu Dật lạnh lùng từ chối.
Nhìn thấy bóng dáng ngạo kiều của Tiêu Dật, Tần Mộc lại thấy nghiến răng: Đa Nạp, ở địa bàn của tôi thế mà còn dám gây hấn!
……
Thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Nhân viên đoàn phim có lẽ không nghĩ rằng Tần Mộc cùng Tiêu Dật hai vị siêu cấp ngôi sao này sẽ chuyên nghiệp như vậy, sáng sớm liền chạy tới phim trường, thế cho nên sĩ khí của toàn thể nhân viên ngày đó hết sức tăng vọt, còn sớm đã quay xong các phân đoạn trong kế hoạch, lúc Tần Mộc cùng Tiêu Dật về nhà, mới là buổi chiều 3 giờ.
Tần Mộc duỗi người, lôi kéo Tiêu Dật định lên lầu bổ sung giấc ngủ, lúc vừa bước chân lên cầu thang, lại đột nhiên xoay người, cất giọng nói:“Mộ Dung quản gia, tôi muốn ăn bánh gato cùng bánh cookie, có thể làm giúp tôi một chút không?”
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, tao nhã khom người:“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Lúc này Tần Mộc mới vừa lòng lôi kéo Tiêu Dật lên lầu.
“Ngươi muốn ăn bánh ngọt?” Tiêu Dật liếc Tần Mộc một cái.
Tần Mộc cười hắc hắc:“Nếu làm bánh ngọt cùng bánh cookie, có lẽ nguyên buổi chiều sẽ không ngủ được.”
“Các ngươi quả nhiên thật không thú vị.” Tiêu Dật nhịn không được ngáp một cái, Tần Mộc lập tức ôm eo Tiêu Dật đi vào trong phòng:“Buổi sáng sớm như vậy đã bị đánh thức, thực mệt đi?”
“Cũng ổn, hôm nay diễn có chút buồn chán.” Dưới sự liên tục quấy rối mười mấy năm như một ngày của Tần Mộc, Tiêu Dật đã sớm quen với việc động tay động chân của hắn.
Tần Mộc cười gật đầu:“Phim thần tượng đều thực nhàm chán.”
Hai người vào phòng, Tiêu Dật đứng ở đó, tùy ý Tần Mộc giúp mình cởi áo khoác, lập tức ngã xuống giường, chỉ chốc lát, liền ngủ, Tần Mộc dịu dàng nhìn nó trong chốc lát, hôn cái trán nó, ôm nó vào trong ngực, cũng ngủ.
Tại phòng bếp, Đa Nạp vừa giúp Mộ Dung Phong chuẩn bị nguyên liệu, vừa nói thầm:“Lúc này mà ăn bánh gato cùng bánh cookie gì chứ, bọn họ có thể tỉnh lại trước giờ cơm tối đã rất không tệ rồi.”
Mộ Dung Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi lại:“Nếu không phải sáng sớm ngươi đi làm ồn bọn họ, làm sao nó lại muốn ăn bánh gato cùng cookie?”
Đa Nạp lập tức ngậm miệng lại, hắc hắc cười làm lành.
…………
Đa Nạp dự đoán thực chuẩn, giờ cơm tối bị kéo dài tới 8 giờ, bánh gato cùng cookie đương nhiên bị đặt ở trong tủ lạnh. Tần Mộc cùng Tiêu Dật hoàn toàn không có chút áy náy, ăn uống no đủ lại đi chơi game, gần đây có một game mới rất thú vị.
Buổi tối lúc 11 giờ, Tần Mộc một chân đá văng cửa phòng Mộ Dung Phong, miệng hô to:“Mộ Dung Phong, tiểu Dật không cẩn thận bị con chuột làm trầy ngón tay, hộp cấp cứu ở nơi nào?” Miệng hỏi, ánh mắt lại xoay tròn nhìn quần áo xốc xếch của hai người, nhếch khóe miệng một cái.
Mộ Dung Phong đẩy Đa Nạp ra, sửa sang lại quần áo:“Tôi đi lấy.” Nói xong, liền ra khỏi phòng.
Tần Mộc đắc ý liếc mắt nhìn Đa Nạp một cái, lúc này mới xoay người cùng đi ra ngoài.
Lăn qua lăn lại, đã muốn hơn 12 giờ, Tiêu Dật quơ quơ ngón tay bị lụa trắng quấn một vòng lại một vòng:“Thời gian không còn sớm, các người đi nghỉ ngơi đi.”
Đa Nạp lập tức cười đồng ý:“Được, hai vị tiểu thiếu gia cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng mà, lúc Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong tình sâu ý nặng, đang muốn cởi quần áo lăn lên giường, điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên:“Mộ Dung Phong, bánh gato cùng cookie anh để ở đâu rồi? Tiểu Dật có chút đói bụng, tôi đi lấy cho em ấy ăn.”
Giọng nói Mộ Dung Phong thản nhiên nghe không ra cảm xúc:“Tôi đi lấy, hai người chờ một lát, còn cần uống cái gì không?”
Tần Mộc tất nhiên là một chủ nhân không biết khách khí:“Vậy xay chút sữa đậu nành đi, tiểu Dật vừa mới nói sữa đậu nành sáng nay uống thật ngon.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Phong mím môi, lại sửa sang lại quần áo, trong lòng Đa Nạp biết Mộ Dung Phong đang nổi giận, trong lòng đem ác ma kia hung hăng dạy dỗ một trận, lại chỉ phải nhịn dục vọng tăng vọt, đi theo Mộ Dung Phong đi chuẩn bị sữa đậu nành, ai nửa đêm lại uống sữa đậu nành! Uống không sợ không tiêu sao!!!
Chuẩn bị xong thứ hai tổ tông kia muốn ăn, đã muốn hơn 1 giờ, Mộ Dung Phong cởi quần áo, nằm lên giường:“Trễ rồi, ngủ đi.” Đa Nạp nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Nửa đêm ba giờ, Tần Mộc ngồi trên bồn cầu, căm giận nói:“Mộ Dung Phong, anh là tên vô sỉ!!!”
Mộ Dung Phong ra tay, Tiêu Dật còn có làm gì được?
——————–
Phiên ngoại này là phần 1 nhưng mà chị tác giả không có viết phần hai.
Mình để [1] theo đúng ý chị tác giả, nhưng sau này đừng tìm mình hỏi phần hai nhe.