Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 138: KẾ HOẠCH CHẠY TRỐN

Mặc dù nụ hôn ngày đó rất say lòng người, nhưng trong vài ngày tiếp theo, dù cho Đông Phùng Lưu vẫn rất tốt với Đường Tinh Khanh, nhưng cô chỉ đáp lại anh bằng sự lạnh lùng, như thể sự triền miên ngày hôm đó không tồn tại.

Đồng thời Đường Tinh Khanh cũng âm thầm tự trách, vì sao cô lại không thể kháng cự được Đông Phùng Lưu, sa vào nỗi đau trong quá khứ, khiến Đông Phùng Lưu thừa dịp nhảy vào.

Đúng là…

Mối quan hệ của hai người cứ giằng co như thế, không nói với nhau câu nào.

Cùng lúc đó, sức khỏe của Đường Tinh Khanh dần tốt lên, cuối cùng cũng tới lúc chuẩn bị ra viện.

Biết được tin ngày hôm sau sẽ phải ra viện, Đường Tinh Khanh cuống hết cả lên. Làm sao bây giờ, cô đã đồng ý với Tịch Song là sẽ ở bệnh viện chờ tin tức của hắn, bây giờ sắp phải ra viện rồi mà còn chưa thấy tin gì!

Chắc hắn sẽ không nuốt lời chứ?!

Đáng chết! Cô phải nghĩ cách, không thể về biệt thự được, nếu về rồi, cô sẽ không còn cơ hội trốn thoát nữa!

Cho dù Tịch Song có giúp cô hay không, cô cũng phải chạy trốn, cô không thể ở bên cạnh Đông Phùng Lưu được nữa.

Đường Tinh Khanh vừa nghĩ vừa cầu mong cho kì tích xuất hiện, đồng thời nhìn chăm chú vào điện thoại.

Đông Phùng Lưu phát hiện ra sự khác thường của Đường Tinh Khanh, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu à?”

“Không sao!” Đường Tinh Khanh không nghĩ ngợi liền chối từ sự quan tâm của Đông Phùng Lưu.

Sao người đàn ông này lại phiền như vậy chứ, lượn lờ xung quanh cô suốt ngày, đáng ghét y như một con ruồi.

Vừa dứt lời, Đường Tinh Khanh nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, vừa hay là một số điện thoại không tên gọi tới.

Đường Tinh Khanh vội vàng bắt máy, quả nhiên, một giọng nói trầm thấp, từ tính vọng ra từ loa điện thoại: “Anh đã chuẩn bị xong rồi, ba giờ chiều sẽ có một chiếc Land Rover màu đen chờ em ở cửa bệnh viện, em cứ lên xe là được.”

“Ừ!” Đường Tinh Khanh nói ngay, khóe môi cong lên, sự kích động không thể ngăn cản được cứ thế dâng lên, cô cố gắng đè nén để đáp lại.

Có vẻ như Tịch Song còn có việc gì đó, nói xong liền tắt máy.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của Đường Tinh Khanh, cô đặt điện thoại xuống, nở nụ cười tươi đã lâu không thấy.

Thấy tâm trạng của cô bỗng trở nên tốt hơn sau khi nghe một cú điện thoại, Đông Phùng Lưu không nhịn được hỏi: “Ai gọi điện cho em mà em vui như vậy?”

Lúc này Đường Tinh Khanh mới nhớ tới Đông Phùng Lưu còn ở bên cạnh cô. Nghĩ tới anh, tâm trạng hớn hở của cô chạy đi mất hơn phân nửa, đáp lời bâng quơ: “Không có gì, ngày mai Phương Minh sẽ tới đón tôi ra viện, tiện thể đưa tôi ra ngoài chơi mà thôi, cứ ở trong bệnh viện mãi, tôi sắp chết ngạt rồi.”

Nghe vậy, đôi lông mày của Đông Phùng Lưu hơi nhíu lại, anh không đồng ý với Đường Tinh Khanh cho lắm: “Em vừa ra viện đã đi chơi, còn đang mang thai đấy, anh thấy không hay đâu.”

“Chuyện của tôi thì liên quan gì tới anh!” Đường Tinh Khanh liếc xéo Đông Phùng Lưu, còn định nói vài lời chọc ngoáy anh, bỗng cô nhớ tới một chuyện quan trọng!

Bây giờ đã là một rưỡi rồi, cũng có nghĩa là một tiếng rưỡi nữa là cô có thể rời khỏi nơi này!

Đáng chết, sắp không kịp rồi!

Nhưng Đông Phùng Lưu cứ dính lấy cô như một con ruồi, không thể ngắt đuôi được, nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh thấy thật nhức đầu.

Suy nghĩ một hồi, trong đầu Đường Tinh Khanh nảy ra một ý. Cô nhìn Đông Phùng Lưu, vờ như thấy không thoải mái: “Thôi, nghe anh nói thế, tôi cũng thấy mình còn chưa khỏi hẳn, hay là anh dẫn tôi ra vườn dạo một lát đi, phơi nắng thôi cũng được.”

Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của mình, còn chủ động nói đi dạo cùng nhau, Đông Phùng Lưu hơi kích động, anh trả lời ngay: “Ừ, bây giờ anh đi với em luôn.”

Không chỉ có ngày hôm đó Đường Tinh Khanh hòa vào nụ hôn của anh, hôm nay còn chủ động nói muốn đi tản bộ, có phải điều này có nghĩa là sự cô gắng của anh không phải là vô ích, Đường Tinh Khanh vẫn thấy cảm động trước sự trả giá của anh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Đông Phùng Lưu đi bên cạnh Đường Tinh Khanh, cảm nhận ánh mặt trời ban trưa rọi ở trên người, thỉnh thoảng có người bệnh hoặc y tá đi ngang qua, nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ.

Đông Phùng Lưu anh tuấn phóng khoáng, Đường Tinh Khanh xinh đẹp mỹ lệ, bởi vì có thai, trên người cô còn mang theo hương vị của phụ nữ, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Ngay cả chính Đông Phùng Lưu cũng cho rằng như thế.

Lại nói, đây là lần đầu tiên hai người đi tản bộ với nhau trong sự hòa thuận như thế. Nghĩ tới thái độ trước kia của mình với Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại cảm thấy áy náy, khó chịu.

Nhất định anh phải bồi thường Đường Tinh Khanh cho cẩn thận mới được.

Nhưng Đường Tinh Khanh đi bên cạnh Đông Phùng Lưu lại không nghĩ như vậy. Lúc này cô đang rất vui sướng, nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi Đông Phùng Lưu, sau đó độc lập tự do, không phải chịu đựng sự cầm thú và súc sinh của Đông Phùng Lưu nữa.

Cô nở nụ cười, nhưng không biết vì sao, Đường Tinh Khanh bỗng thấy có chút quyến luyến.

Cô còn không muốn rời khỏi thành phố này, vẫn muốn gặp lại Phương Minh, và cả… Đông Phùng Lưu.

Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên liền đã bị Đường Tinh Khanh gạt bỏ. Gần đây cô làm sao vậy, chẳng lẽ Đông Phùng Lưu quá tốt với cô, vậy nên cô đã dao động rồi à?!

Không, không thể được! Cô đã thề sẽ không bỏ qua Đông Phùng Lưu, cô sẽ không hối hận!

Đường Tinh Khanh không khỏi cảm thấy buồn cười. Thật là, quyến luyến cái gì chứ, chẳng lẽ cô còn không muốn rời khỏi Đông Phùng Lưu sao? Đừng đùa nữa, cô vui còn không kịp nữa ấy chứ, lấy đâu ra quyến luyến!

Đường Tinh Khanh hừ một tiếng đầy lạnh lùng, dứt bỏ mọi suy nghĩ không sạch sẽ trong đầu ra.

Thấy đã gần sát ba giờ, Đường Tinh Khanh cũng từ vui vẻ chuyển sang sốt sắng. Làm sao bây giờ, cô phải tách Đông Phùng Lưu thế nào đây?!

Đi một hồi, Đường Tinh Khanh bỗng thấy tiết trời chuyển lạnh, vì vậy cô dừng lại xoa xoa cánh tay mình, ngượng ngùng nói với Đông Phùng Lưu: “Tự nhiên tôi thấy lạnh quá, anh có thể về phòng bệnh lấy áo khoác cho tôi không?”

Bao nhiêu ngày rồi, hiếm khi mới thấy Đường Tinh Khanh chủ động đưa ra yêu cầu với mình, thái độ cũng không cứng ngắc như trước, Đông Phùng Lưu càng thêm thấy ý nghĩ của mình là đúng, những cố gắng trong mấy ngày qua của anh rốt cục cũng làm Đường Tinh Khanh cảm động!

Tốt quá rồi!!!

Đông Phùng Lưu không suy nghĩ gì nhiều, anh vui mừng nhìn Đường Tinh Khanh, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế ở bên đường, cười rất vui vẻ: “Vậy em chờ anh ở đây, lát nữa anh sẽ quay lại.”

“Ừ.”

Sau khi Đường Tinh Khanh lên tiếng, Đông Phùng Lưu mang theo tâm trạng khoan khoái xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt thản nhiên, Đường Tinh Khanh khẽ mỉm cười, sau đó cô nhìn xung quanh trong giây lát, quyết định chuồn ngay tức khắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK