CHƯƠNG 453: ĐÍCH THÂN ĐI MỘT CHUYẾN
Nhẹ nhàng ghi nhớ tên này, Đông Phùng Lưu ra một quyết định.
“Xem ra, tôi phải tới thành phố B một chuyến.”
Nam Cường Thịnh nghe vậy thì hỏi: “Cậu cảm thấy Tinh Khanh đang ở thành phố B?”
“Tịch Song theo dõi tôi tốn hết công sức, chắc chắn vì anh ta đã làm mất Tinh Khanh, cũng không biết hướng đi của Tinh Khanh. Hiện giờ đột nhiên có hành động, ắt phải có liên quan tới tung tích của Tinh Khanh. Tôi không thể buông tha bất cứ một khả năng nào. Lần này, không thể không đi.”
“Vậy tôi đi cùng cậu.”
“Không, cậu ở lại trông coi công ty, tránh việc Tịch Song lại gây chuyện.”
Nam Cường Thịnh không lay chuyển được Đông Phùng Lưu, đành phải đồng ý.
“Bố, vậy để con cùng bố tới thành phố B đi.” Đường Ngũ Tuấn xung phong nhận việc.
Không đợi Đông Phùng Lưu mở miệng, Nam Cường Thịnh đã nói: “Tôi cảm thấy ý kiến này không tồi. Có Ngũ Tuấn, cậu sẽ không xúc động nhất thời, sẽ có cái phải kiêng dè.”
“Mà con còn phát hiện chuyện khá thú vị, có người đang theo dõi điện thoại và thông tin trên internet của bố.”
“Chuyện này không phải lúc trước đã biết rồi sao?”
“Không, ý của con là ngoại trừ người kia, còn có người khác cũng đang theo dõi bố. Mà đây là hai thế lực, hai bên cùng muốn từng bước chiếm lấy thực lực đối phương.”
Đường Ngũ Tuấn dường như tìm được đối thủ ngang hàng ngang sức nên nóng lòng muốn thử: “Có câu rằng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn ta. Có lẽ, chúng ta có thể tìm tới thế lực đang ẩn núp này để lợi dụng.”
Thấy dáng vẻ Đường Ngũ Tuấn rất hứng thú, Đông Phùng Lưu gật đầu, nói: “Nếu con muốn chơi đùa vậy cùng đi với bố. Chúng ta cùng tới thành phố B, đón mẹ về.”
“Dạ, vâng.”
Nam Cường Thịnh nhìn hai cha con, không yên lòng mà lên tiếng dặn dò: “Vạn lần phải cẩn thận làm việc, đừng kích động. Nếu cần viện trợ thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Ai ya, cháu biết rồi mà. Chú Nam Cường, chú càng ngày càng dông dài đó.”
“Chú đã đánh mất mẹ của con, không muốn lại đánh mất hai người.”
Tuy cha con Đông Phùng Lưu đã bỏ qua, nhưng Nam Cường Thịnh lại không có cách nào tha thứ cho mình.
Nếu lần này có thể đón Đường Tinh Khanh về, đó là chuyện tốt nhất, nhưng lỡ xảy ra bất trắc…
Phì, sao có thể xảy ra điều bất trắc chứ, chắc chắn có thể đưa Đường Tinh Khanh về, để gia đình họ đoàn tụ!
Đông Phùng Lưu thấy Nam Cường Thịnh thay đổi sắc mặt bèn bước tới vỗ bờ vai anh ta, nói: “Đừng nghĩ nhiều, đã qua cả rồi.”
Nam Cường Thịnh gật đầu, mỉm cười chua xót.
“Còn nữa, có thể ra tay giải quyết hết những người Tịch Song sắp xếp bên cạnh tôi rồi.”
Nam Cường Thịnh ngẩng đầu nhìn Đông Phùng Lưu rồi hỏi: “Toàn bộ?”
“Đúng, toàn bộ!”
Vì để tìm kiếm tung tích Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mới nhẫn nhịn lâu đến vậy, nhưng hiện giờ không cần thiết nữa.
…
Tuy rằng huấn luyện rất vất vả, nhưng cứ nửa tháng, công ty MG sẽ cho thực tập sinh nghỉ ngơi một ngày.
Ngày qua buồn tẻ, vì có được một hôm nghỉ ngơi mà trở nên có hy vọng, người thích náo nhiệt giống như Lam Tuyết lại càng mong chờ hơn.
Lam Tuyết gạch một nét bút trên bảng lịch ngày, ánh mắt cô cong cong, vẻ mặt lộ nét khác thường.
Lam Tuyết quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh rồi hỏi: “Sắp tới ngày nghỉ rồi, cậu tính làm gì?”
Đường Tinh Khanh nào dám có sắp xếp gì, đương nhiên là ở yên trong ký túc xá, không thò chân ra ngoài.
Nghe được quyết định của Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết cảm thấy cạn lời.
“Không phải chứ, chẳng dễ gì mới được nghỉ một ngày, cậu còn muốn làm tổ trong ký túc xá cho mốc người? Nhân dịp ngày lành, phải cùng nhau ra ngoài xả hơi chứ!”
“Tớ sợ có mạng ra ngoài chơi mà không có mạng về.”
Con mắt đảo một vòng, Lam Tuyết hỏi: “Cậu lo chạm mặt Tịch Song?”
Đường Tinh Khanh im lặng gật đầu.
“Chuyện lần trước Tịch Song không phát hiện sơ hở, cậu không cần lo lắng.”
Quay đầu nhìn Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh hỏi: “Sao cậu chắc chắn thế?”
“Bởi vì chị đây có lòng tin.”
Đối mặt với tự tin của Lam Tuyết, Đường Tinh Khanh trừng mắt mà nhìn.
“Được rồi, nói nghiêm túc.” Lam Tuyết ngồi xuống bên cạnh Đường Tinh Khanh: “Giờ cậu phải thả lỏng một chút, cậu không cảm thấy bản thân luôn bị vây kín trong trạng thái căng thẳng sao? Để tinh thần thả lỏng xuống mới có thể khiến đầu óc tỉnh táo, biết được con đường sau này phải đi như thế nào.”
Lời Lam Tuyết nói rất có đạo lý, Đường Tinh Khanh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
“Tớ có một chỗ được lắm, bí mật lại yên tĩnh, cách công ty chúng ta cũng không xa, đảm bảo cậu sẽ thích.”
Đường Tinh Khanh bị gợi lên mong muốn, cô hỏi: “Chỗ nào.”
“Uống trà.”
“Uống trà?” Đường Tinh Khanh như cười như không mà nói, “Nhưng nhìn cậu không giống một đứa nhóc thích uống trà cho lắm.”
“Đó là vì cậu còn chưa hiểu rõ về tớ thôi, thật ra tớ cũng là một cô gái có nét đẹp nội tâm.”
“Thôi đi.” Đường Tinh Khanh cười nói. “Không dễ gì được nghỉ một ngày, cậu không hẹn với Hắc Tử sao?”
“Anh ấy là người bận rộn, vừa có nhiệm vụ, bận tối mắt tối mũi rồi.”
Đường Tinh Khanh khó hiểu, cô hỏi: “Hacker cũng có nhiệm vụ sao?”
“Đương nhiên, có người thuê anh ấy, phân công nhiệm vụ cho anh ấy.”
Đường Tinh Khanh nghĩ tới Đường Ngũ Tuấn, trong lòng đã hiểu, cô gật đầu.
“Sao nào, rốt cuộc cậu có đi không? Chị gái à, em vì chị xông pha khói lửa, giờ muốn chị theo em uống ly trà mà chị cũng chối đây đẩy sao?”
Chịu không nổi Lam Tuyết đeo bám dai dẳng, Đường Tinh Khanh thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, tớ đi theo cậu là được.”
“Thế còn tạm!”
Đến ngày nghỉ, Lam Tuyết kéo Đường Tinh Khanh dậy từ sớm, muốn cô chuẩn bị xuất phát.
Bình thường vì huấn luyện phải dậy sớm đã đành, nhưng hôm nay là ngày nghỉ mà, sao không thể ngủ nướng chứ?
Đường Tinh Khanh mắt nhắm mắt mở nhìn Lam Tuyết: “Uống trà lúc nào mà chẳng được, có thể để tớ ngủ thêm nửa tiếng nữa không?”
“Không thể!” Lam Tuyết phán như đinh đóng cốt: “Mỗi ngày, quán trà kia đều dùng máy bay vận chuyển lá trà tốt tới, trà buổi sáng là tươi mới nhất, đến chiều thì biến vị mất rồi.”
“Chẳng qua chỉ là lá trà thôi, sớm một chút trễ một chút thì khác gì nhau đâu.”
“Khác nhau rất lớn. Này này, đừng ngủ nữa, nhanh dậy đi.”
Lam Tuyết không nhịn được phân bua rồi kéo Đường Tinh Khanh dậy, đẩy cô vào nhà vệ sinh.
Đấu về thể lựa, cho tới bây giờ Đường Tinh Khanh chưa bao giờ là đối thủ của Lam Tuyết, cô dễ dàng bị Lam Tuyết đẩy vào nhà vệ sinh.
Trong ấn tượng của Đường Tinh Khanh, quán trà hẳn là mang phong cách cổ xưa, phối với tiếng đàn cổ tạo nên cảnh tượng yên bình như chốn bồng lai.
Nhưng quán trà cô tới hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ lối suy nghĩ trước đó.
“Sao nào, khung cảnh được đó chứ?”
Ngẩng đầu nhìn quán trà vàng son lộng lẫy, Đường Tinh Khanh tặc lưỡi: “Chi phí ở đây hẳn là rất đắt.”
“Dù sao cũng có người thanh toán, chuyện tiền bạc cậu không cần lo lắng.”
“Có người thanh toán?”
Lam Tuyết đắc ý nháy mắt mấy cái với Đường Tinh Khanh, nói: “Hôm nay chúng ta tới uống nhờ, có người bao hết rồi.”
“Vậy cậu có quen người ta không?”
Lam Tuyết rất thành thật lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Vậy còn ở lại làm gì!”
Đường Tinh Khanh không khỏi sốt sắng rồi kéo Lam Tuyết dậy.
“Ai ya, cậu gấp cái gì, người ta là nhân vật lớn, anh ta không để ý chút tiền ấy. Mà nữa, hôm nay tớ còn mang theo nhiệm vụ tới.”
Lam Tuyết nói xong, quơ quơ cái túi của mình.