CHƯƠNG 73: NGƯỜI PHỤ NỮ XUẤT HIỆN BẤT NGỜ
“À, lát nữa tôi có thể còn có việc phải đi, cô có bạn bè người thân nào đến đón cô không? Cô bây giờ cũng không tiện đi lại.” giọng nói của Lưu Nhi Hân rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, giống như bông vậy tràn đầy sự mềm mại.
Đường Tinh Khanh buồn rầu nghĩ đến vấn đề này, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, đã không còn ai khác. Cho dù là bạn bè hay người thân đều đã không còn là người cùng một đường với cô rồi.
“Cô sao vậy?” dường như nhận thấy sự bối rối của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh biết bản thân nếu không gọi người đến đón thì sẽ liên lụy đến Lưu Nhi Hân, cô miễn cưỡng cười gượng nói: “Tôi gọi điện cho chồng tôi.”
Lưu Nhi Hân “ừm” một tiếng, lại khen ngợi nói: “Trẻ như vậy mà đã đi lấy chồng rồi, thật là hạnh phúc.”
Đường Tinh Khanh không nói gì, cuộc sống này chính là sống trong chăn mới biết chăn có giận.
Điện thoại rất nhanh đã có người nghe, Đường Tinh Khanh nói ngắn gọn sơ qua về các chuyện đã xảy ra và địa chỉ bệnh viện.
Đông Phùng Lưu ở đầu dây bên kia giọng điệu hờ hững, dường như cho dù Đường Tinh Khanh có bị đâm chết thì tâm trạng anh ta cũng sẽ không dao động một chút nào.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Đông Phùng Lưu luôn luôn không hề hỏi xem vấn đề vết thương của Đường Tinh Khanh có nặng hay không, điều này thực sự vẫn còn rất khó hiểu khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thế nhưng rất nhanh cô đã tự nói với bản thân, có thể thất vọng với bất kì ai, duy chỉ không được thất vọng vì Đông Phùng Lưu, nếu không sớm muộn gì cô sẽ bị cái tên thần kinh lúc nóng lúc lạnh này ép đến phát điên.
Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng đến, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh đang đi lại ở hành lang bên ngoài bệnh viện, không hề trưng cái vẻ mặt đẹp đẽ nào với cô, tức giận nói: “Vô dụng, đến đi bộ thôi cũng ngã được, thật không biết còn có tác dụng gì.”
Đường Tinh Khanh sớm đã quen với ánh mắt lạnh lùng và sự châm biếm của Đông Phùng Lưu rồi, bản thân cô ngược lại cảm thấy không vấn đề gì, lúc gọi điện bảo Đông Phùng Lưu đến đây cũng là yêu cầu của Lưu Nhi Hân, tránh làm lỡ thời gian của người ta, dù sao Lưu Nhi Hân cũng không thân không thích gì với cô, có thể đưa cô vào bệnh viện đã quá tốt rồi.
Nghĩ đến Lưu Nhi Hân, Đường Tinh Khanh theo bản năng quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Lưu Nhi Hân đứng như trời chồng ở chỗ cũ, khóe miệng khẽ run lên, đôi mắt nhìn chăm chú Đông Phùng Lưu, cả người đều sững ra.
Trước mặt người khác, Đường Tinh Khanh vẫn không quen gọi Đông Phùng Lưu là anh Lưu.
Không ngờ Lưu Nhi Hân không đáp lại cô. Đường Tinh Khanh cảm thấy người này không phải bị ma nhập rồi chứ, bèn đẩy nhẹ Lưu Nhi Hân.
Cơ thể mềm mại của Lưu Nhi Hân điên cuồng run lên, cô ấy đột nhiên lùi về sau vài bước, trong miệng nói: “Không, tôi không quen anh ta, tôi không quen anh ta.”
Đường Tinh Khanh trau mày, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Lưu Nhi Hân, bèn giơ tay ra định kéo Lưu Nhi Hân lại muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ Lưu Nhi Hân lại vùng vẫy khỏi tay của Đường Tinh Khanh, hét lên chạy ra khỏi bệnh viện.
Nhìn thấy Lưu Nhi Hân hoảng loạn rời khỏi, Đường Tinh Khanh nói với Đông Phùng Lưu: “Tôi thấy Lưu Nhi Hân có lẽ cũng là người tình mà anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt để lại, ha ha, anh xem anh hại người ta thành bộ dạng gì rồi?”
Đường Tinh Khanh không thèm để ý đến cuộc sống bên ngoài của Đông Phùng Lưu, bởi vì đối với Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh không có cảm giác sở hữu, thế nên không những không tìm Đông Phùng Lưu tính sổ, mà ngược lại còn ôm sự bất bình thay cho Lưu Nhi Hân.
Đông Phùng Lưu cũng nhíu mày nhìn về phía Lưu Nhi Hân biến mất, anh ta dường như đang suy nghĩ điều gì đấy, hoàn toàn không để ý đến Đường Tinh Khanh.
“Làm sao? Anh cũng có lúc không dám thừa nhận sao? Đường đường là cậu chủ lớn nhà Đông Phùng, nợ tình người ta là chuyện hết sức bình thường, hà tất gì phải làm ra bộ mặt khó coi.”
Lúc này Đông Phùng Lưu mới nhìn sang Đường Tinh Khanh, mặt không biểu cảm nói: “Đường Tinh Khanh, cô đang che giấu sự thật là cô đang ghen sao?”
Đường Tinh Khanh cười nhạt: “Tôi thật chưa từng gặp qua người nào mặt dày như anh, Đường Tinh Khanh tôi từ trước đến nay chưa từng ghen vì anh, cho dù là một lần. Bản thân anh cũng đã nói rồi, chúng ta chẳng qua là vợ chồng trên danh nghĩa, rõ ràng sống với nhau như kẻ thù, tại sao phải giả vờ là người yêu?”
Đông Phùng Lưu từ trên cao nhìn Đường Tinh Khanh, anh ta lạnh lùng nói: “Tốt nhất bây giờ cô im miệng lại.” Đông Phùng Lưu im bặt tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện người phụ nữ đó, ngược lại lại giận dỗi với Đường Tinh Khanh, nhìn Đường Tinh Khanh.
Vết thương trên chân của Đường Tinh Khanh đến bây giờ vẫn đau, nếu không thì đã quay đầu đi từ sớm rồi.
Đông Phùng Lưu lạnh lùng ném lại một câu: “Về nhà cùng tôi.”
Đường Tinh Khanh vừa nghe liền vội vàng mở lời: “Không được, hôm nay tôi phải lên trường.” trên thực thế xảy ra nhiều việc như vậy, Đường Tinh Khanh đã mất đi sự hăng hái đối với việc lên trường rồi, có điều muốn giận dỗi với Đông Phùng Lưu, nên cô bắt buộc phải lên trường.
Điều này dường như là phản ứng bản năng vậy, thói quen của Đường Tinh Khanh khi đứng trước mặt Đông Phùng Lâm là phản xạ- phản kháng!
Còn Đông Phùng Lưu cũng rất bình thản dùng thủ đoạn quen thuộc thường ngày, cứ thế bế thốc Đường Tinh Khanh lên, cũng mặc kệ cho cô la hét hay đấm mình như thế nào, Đông Phùng Lưu cương quyết bế cô lên xe!
“Đông Phùng Lưu!” Đường Tinh Khanh tức giận hét lên, nhưng Đông Phùng Lưu lại làm ra vẻ không nghe thấy gì, cứ thế khởi động xe.
Mãi đến khi xe dừng lại, Đường Tinh Khanh mới phát hiện Đông Phùng Lưu lại đưa mình đến trường.
Sau khi xuống xe, Đường Tinh Khanh nhìn chiếc xe của Đông Phùng Lưu xa dần, mới định thần lại.
“Có lẽ là do lương tâm trỗi dậy chăng?” Cô chau mày, không nghĩ những chuyện này nữa, tập tễnh bước vào trường.
Sau khi vào lớp, cô có chút buồn ngủ, cứ thế mà ngủ thiếp đi, mãi đến khi mọi người rời khỏi thì vẫn chưa tỉnh dậy
Không lâu sau, một người đàn ông khuôn mặt nhẵn nhụi như ngọc, mặc vest từ từ bước vào phòng. Anh ấy đứng ở cửa, yên lặng nhìn Đường Tinh Khanh đang nằm sấp trên bàn học, cứ thế nhìn rất lâu, tận cùng trong đôi mắt là tình cảm sâu đậm, và cả một chút tiếc nuối ở bên trong.
Người đàn ông đó không ai khác chính là La Vũ Hạo, anh cố gắng không làm phiền Đường Tinh Khanh, mà chầm chậm bước đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, rồi ngồi xuống; từ đầu đến cuối cũng không phát ra một tiếng động nào, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả một con mèo.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt những sợ tóc rủ xuống bên tai của Đường Tinh Khanh, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như sợ kinh động đến vẻ đẹp yên tĩnh mà đa cảm này.
Anh vén tóc của Đường Tiểu ra phía sau, rồi lặng lẽ ngắm nhìn tai cô.
Trên người của Đường Tinh Khanh, La Vũ Hạo thích nhất chính là đôi mắt và tai của cô. Đôi mắt cô không phải là thuần khiết nhát cũng không phải đẹp nhất, nhưng có sức mê hoặc anh. Còn cái tai tròn tròn, mềm mại, nhẵn nhụi mà đầy dặn của cô thì thật sự gần như hoàn mĩ.
Anh lặng yên ngắm nhìn, mãi đến khi Đường Tinh Khanh tỉnh dậy.
Đường Tinh Khanh dụi mắt, có chút không hiểu nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nghi hoặc nói: “Sao anh lại ở đây, em không phải nằm mơ chứ.”