CHƯƠNG 467: BỊ LỪA MỘT LẦN NỮA
Nhưng từ khi viện quân của Tịch Song xuất hiện, tình cảnh lại đột nhiên thay đổi.
Giải quyết được thêm một tên tôm tép, Lam Tuyết có chút bực dọc, cô ta thầm nghĩ cứ đánh tiếp cũng không phải cách hay, sớm muộn gì cô ta và Đông Phùng Lưu cũng sẽ dùng hết đạn, đến lúc đó cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Lam Tuyết suy nghĩ một hồi, cô ta lấy vài quả lưu đạn từ trong hòm ra, định giải quyết Tịch Song trước, rồi sau đó để Đông Phùng Lưu đưa Đường Tinh Khanh rời đi, cô ta phụ trách cản đường đằng sau.
Lúc này, Lam Tuyết đã không còn nghĩ đến việc sống sót rời khỏi nơi này nữa, cô ta đã hoàn thành sứ mệnh, sống hay chết cũng chẳng khác gì.
Nhưng ngay khi Lam Tuyết cầm lựu đạn, chuẩn bị ra tay, đột nhiên Tịch Song lên tiếng.
“Cô thực sự nghĩ là Đông Phùng Lưu đang giúp cô hay sao? Hắn chỉ đang lợi dụng cô thôi, tư liệu cái gì? Căn bản chúng không được đưa về tổng bộ.”
Cái gì?
“Ở đây internet bị chặn, tệp tin mà cô gửi, thật ra đã bị gửi đến thùng rác trong điện thoại, chúng đã bị xóa sạch rồi.”
Sắc mặt Lam Tuyết vô cùng khó coi, mà Đông Phùng Lưu cũng đen mặt lại.
Những lời Tịch Song nói đều là sự thật, nhưng hắn lựa chọn nói ra sự thật vào lúc này, rõ ràng là muốn kích thích Lam Tuyết, khiến cô ta ngoan cố chống lại đến cùng.
Lam Tuyết gọi điện thoại về tổng bộ, kết quả đối phương cho biết khiến cô ta nắm chặt nắm đấm.
“Đông Phùng Lưu, anh là người duy nhất trêu chọc tôi đến hai lần, xem ra anh không muốn gặp lại Đường Tinh Khanh nữa rồi!”
Lồng ngực tràn ngập lửa giận, Lam Tuyết ước mình có thể giết chết Đông Phùng Lưu ngay lúc này.
Bởi vì bản thân dễ dàng tin lời kẻ tiểu nhân, trên tay đã chẳng còn bao nhiêu vũ khí, đạn dược nữa rồi, căn bản không phải là đối thủ của hai người đàn ông này.
Nhưng mà, những thứ này cũng đủ để tiêu diệt hai người phụ nữ là chính cô ta và Đường Tinh Khanh.
Nếu tất cả mọi người đều không có thành ý, cô ta cũng không thể sống sót rời khỏi đây, vậy thì cá chết lưới rách cũng tốt!
Một tia hận ý lướt đáy mắt cô ta, Lam Tuyết cầm lựu đạn, chuẩn bị mở chốt.
“Đừng kích động!”
Đắc ý nhìn Đông Phùng Lưu, Lam Tuyết nói: “Đông Phùng Lưu, không phải anh tự cao rằng anh có thể tính toán được mọi điều sao? Vậy thì tình hình thế này, cũng nằm trong trù tính của anh à?”
Tịch Song không ngờ rằng người phụ nữ này lại cứng rắn như vậy. Dưới cơn tức giận cô ta lựa chọn phương pháp ngọc nát đá tan thế này khiến hắn không khỏi thấy sợ hãi.
“Cô đừng tin Đông Phùng Lưu, nếu cô hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối không lừa gạt cô, cô muốn thứ gì, tôi đều sẽ dâng bằng hai tay!”
“Hừ, anh cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng các người sao? Anh với Đông Phùng Lưu là cá mè một lứa, chẳng ai sạch sẽ hơn ai cả! Tôi thật sự thấy đau buồn thay cho Đường Tinh Khanh, bị những người như các anh thích, phải sống trong ác mộng cả đời!”
Thật kỳ lạ, dường như có ai đang gọi tên mình.
Đường Tinh Khanh vẫn đang hôn mê, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, lông mày cũng hơi hơi nhăn lại.
Cô vừa mới ngủ một giấc, cảm thấy bên ngoài quá ồn ào, tai cô sắp rung đến rời ra rồi.
Mà lúc này mới yên tĩnh được một chút, cô lại nghe thấy tên của mình.
Haiz, rốt cuộc thì đây là giấc mơ gì vậy chứ?
Ngay khi Đường Tinh Khanh mơ mơ màng màng, Đông Phùng Lưu và Tịch Song đều đang cố gắng thuyết phục Lam Tuyết, để cô ta không bị kích động.
Nhưng Lam Tuyết đã hạ quyết tâm, nhiệm vụ mà bản thân cô ta không thể hoàn thành thì tất sẽ có đồng đội làm tiếp, chỉ tiếc rằng cô ta không thể tự tay đưa tên Đường ra trước pháp luật, cuối cùng vẫn không thể thực hiện lời hứa, hổ thẹn với người kia.
Nhẹ nhàng hít thở một lát, Lam Tuyết quyết định, biến tất cả mọi thứ thành cát bụi.
Pằng ——
Âm thanh vang lên không phải là tiếng nổ, mà là tiếng súng.
Thở dốc một hồi, Lam Tuyết cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cô ta cảm thấy độ ấm của thân thế đang dần trôi mất từ nơi đó.
Ngay vừa rồi, để cứu Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu đã nhắm thẳng vào Lam Tuyết, bắn một phát vào ngay ngực cô ta.
Tịch Song còn muốn bắn thêm một viên nữa, nhưng vì hắn nhìn thấy một bóng người nên lại thay đổi ý định.
Âm thanh sắc bén khiến cho Đường Tinh Khanh giật mình tỉnh lại, sau đó cô ngẩng đầu, nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Cô nhìn thấy Lam Tuyết vẫn luôn đĩnh đạc đang vô lực dựa vào trên cửa xe, trên ngực cô ta dính đầy máu, khóe miệng còn đang treo một nụ cười kì lạ.
“Cậu tỉnh rồi?”
“Lam Tuyết, Lam Tuyết, cậu làm sao thế?”
Lam Tuyết cười cười, lồng ngực không ngừng phập phồng, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi cậu, tớ đã lợi dụng cậu.”
Lam Tuyết vừa cất lời máu đã chảy ra từ miệng, lan xuống từ hàm dưới trắng nõn.
Đường Tinh Khanh luống cuống tay chân, cất giọng run rẩy: “Cậu đừng nói gì vội, mau cho tớ biết, tớ phải làm thế nào mới có thể cứu cậu?”
“Sợ là tớ không sống nổi nữa rồi nhưng có thể quen được cậu trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, tớ rất vui. Chẳng qua, tớ vẫn không thể thực hiện được lời hứa của mình, cậu và Đông Phùng Lưu… khụ khụ…”
Lam Tuyết còn chưa nói xong lại ho ra một ngụm máu, khiến người khác nhìn mà ghê người.
Đường Tinh Khanh sắp khóc đến nơi, cô muốn cầu cứu những người xung quanh. Nhưng khi đưa mắt nhìn đi, cô mới phát hiện cả Đông Phùng Lưu và Tịch Song đều đang ở đây.
Mà khắp nơi, còn vô số xác chết đang nằm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên Đường Tinh Khanh sửng sốt, sau đó cơ thể cô dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Ai đã làm Lam Tuyết bị thương?”
“Tinh Khanh, em…”
Tịch Song vừa định tiến đến gần đã thấy Đường Tinh Khanh cúi người nhặt một khẩu súng lên, nhắm thẳng vào người đối diện.
“Tinh Khanh, mau buông súng xuống, đừng để bản thân bị thương!”
Đông Phùng Lưu sốt ruột, anh cũng muốn đi qua đó nhưng cũng bị tiếng quát chặn lại.
“Mấy người các anh đừng có đến đây!”
“Nhưng mà không qua đó, làm sao để cứu Lam Tuyết được chứ?” Đông Phùng Lưu dịu dàng an ủi Đường Tinh Khanh: “Bây giờ cô ấy bị thương rất nặng, cần phải chữa trị ngay lập tức, nếu không sẽ chết đó.”
Nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết đang bất tỉnh, Đường Tinh Khanh nhếch môi.
“Vậy nên, em bỏ súng xuống đã sau đó chúng ta tìm bác sĩ, có được không?”
“Em…”
Đường Tinh Khanh đang định lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh của Tịch Song vang lên.
“Đồng Phùng Lưu, anh đúng là biết đóng giả người tốt nhỉ? Chẳng phải anh vừa nổ súng, muốn giết chết Lam Tuyết hay sao? Bây giờ lại vờ vịt muốn tới cứu người, anh tưởng ai cũng là kẻ ngốc đấy hả?”
Lời nói của Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh lại giơ khẩu súng vừa hạ xuống lên, vẻ mặt không thể tin được, hỏi: “Lưu, anh làm Lam Tuyết bị thương thật sao?”
Đôi mắt đen trầm của Đông Phùng Lưu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, không nói gì.
Mà sự im lặng của anh cũng đã trả lời Đường Tinh Khanh, điều này khiến cô cảm thấy lạnh đến thấu xương.
“Vì sao anh lại ra tay với Lam Tuyết, cô ấy là bạn em!”
“Bạn cái gì? Cô ta muốn lợi dụng em đó!”
“Anh vốn không biết gì về Lam Tuyết cả, em mới là người ở cùng cô ấy sớm chiều, anh sẽ hiểu cô ấy hơn em sao?”
“Em hiểu cô ta? Vậy em cũng biết thân phận thật sự của Lam Tuyết? Cô ta tiếp cận em hoàn toàn là có mục đích, cho dù cô ta có chết, em cũng không cần phải thấy có lỗi.”
“Nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa từng tổn thương em!” Hai mắt Đường Tinh Khanh đỏ bừng, tựa như con thỏ con bị thương, quát lên: “Ai cũng có những điều bất đắc dĩ, chẳng lẽ chỉ vì điều đó mà gạt bỏ sự tốt bụng người ta dành cho mình sao? Đông Phùng Lưu, anh thật sự là rất quá đáng!”
Lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh giằng co với Đông Phùng Lưu, Tịch Song nhân cơ hội mở miệng.
“Tinh Khanh, anh biết em rất tức giận, nhưng bây giờ cứu Lam Tuyết vẫn quan trọng hơn. Em đến chỗ anh đi, anh sẽ đi tìm bác sĩ ngay bây giờ, được không?”