CHƯƠNG 260: ĐAU ĐỚN KHẮC CỐT GHI TÂM
Tiết Bình Hương chanh chua, cả ngày chỉ muốn làm sao đuổi cô ra khỏi nhà, cả ngày chiếm đoạt tài sản trong nhà cô, làm sao cô được nếm thử chút tình thương của mẹ!
Sau đó bố lại bị anh giết hại, bây giờ tên đầu sỏ này lại ở đây chỉ trích cô, cô không lớn lên trong gia đình đơn thân nên không hiểu nỗi khổ của đứa bé!
Đông Phùng Lưu, anh tưởng rằng anh mất trí nhớ rồi là có thể ở đây muốn làm gì thì làm! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Đường Tinh Khanh cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ có như vậy cô mới có thể khống chế chính mình không cho Đông Phùng Lưu một bạt tai, quả thực đáng thẹn!
Đường Tinh Khanh cười lạnh một tiếng, cô quét mắt nhìn Đông Phùng Lưu, cất giọng châm chọc: “Đông Phùng Lưu, bây giờ anh lý lẽ hùng hồn nói chuyện với tôi, đơn giản không phải là vì để tôi ở bên anh sao, tôi nói cho anh biết, anh hết hy vọng đi! Tôi mãi mãi mãi mãi cũng sẽ không ở bên anh!”
Một cái bạt tai vang dội của Đường Tinh Khanh đánh lên mặt Đông Phùng Lưu, sắc mặt Đông Phùng Lưu u ám nhìn cô, giọng điệu bình thản ép hỏi: “Đường Tinh Khanh, trong mắt em anh chính là một người quá quắt như vậy hay sao?”
“Đúng vậy, trong mắt tôi, anh chính là người như vậy.” Dù sao cũng đã tìm được con trai rồi, Đường Tinh Khanh không cần nhìn sắc mặt Đông Phùng Lưu nữa, nói chuyện đương nhiên cũng không thừa lời.
“…”
Đông Phùng Lưu thở sâu một hơi, anh nghiêng mặt sang nhìn về một bên, môi mím chặt không thèm nói chuyện.
Đồng thời, lòng đang mơ hồ đau, tuy lời nói vừa rồi đứng trên lập trường của anh mà nói thì có chút lòng riêng, nhưng quả thật anh đang suy nghĩ thay cho Đường Ngũ Tuấn. Anh thích Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh rõ ràng cũng có cảm tình với anh, anh không hiểu là điều gì vẫn luôn cản trở anh và Đường Tinh Khanh.
Trước mặt Đông Phùng Lưu dường như có một đám sương mù, anh muốn tự tay đẩy ra, lại không nhịn được hãm sâu trong đó, càng ngày càng không bắt được Đường Tinh Khanh.
Anh muốn bắt lấy Đường Tinh Khanh, làm sao cho phải?
Im lặng hồi lâu, Đông Phùng Lưu mới mở miệng nói: “Đã như vậy, cũng không có gì đáng nói nữa.”
Đông Phùng Lưu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, ánh mắt kín đáo: “Bất kể em đang băn khoăn cái gì, nhưng anh có kiên nhẫn chờ em chủ động mở miệng nói với anh, anh sẽ chờ em, Đường Tinh Khanh.”
Đường Tinh Khanh liếc nhìn anh, cười khẽ một tiếng, nhưng không nói nửa câu.
Những gì nên nói cô đã nói rất nhiều lần rồi, là tự Đông Phùng Lưu không nghe, bây giờ con trai cưng đã về bên cạnh, cô có muốn tiếp tục đi làm hay không còn phải xem tâm trạng của cô, còn về ba tỷ rưỡi kia?
Biến đi!
Có bản lĩnh thì Đông Phùng Lưu kiện mình ra tòa, nếu anh dám làm vậy, vậy tình nghĩa đã tuyệt, càng không có gì để nói.
Hai người nói đến đây, đã định trước kết quả là chia tay trong không vui, Đông Phùng Lưu cũng không có tâm trạng nói gì nữa, anh đi thẳng ra cửa.
Trước khi mở cửa, anh quay người lại nhìn Đường Tinh Khanh, cảnh cáo nói: “Ngày mai nhớ tới làm, đừng để anh phát hiện em có ý muốn chạy trốn, nếu không…”
Câu nói kế tiếp Đông Phùng Lưu không nói ra, anh hừ lạnh một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Đường Tinh Khanh lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của Đông Phùng Lưu, im lặng không lên tiếng, cô suy nghĩ, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
Sau khi Đông Phùng Lưu rời đi, Đường Ngũ Tuấn mới từ trong phòng đi ra, cảnh khắc khẩu vừa rồi của hai người thằng bé cũng nghe thấy rồi, tình sử của bố mẹ thằng bé đã sớm biết rồi, bao gồm tất cả sự thật.
Thầm trách mẹ ngốc nghếch, đồng thơi thằng bé lại hy vọng bố có thể khôi phục trí nhớ sớm hơn một chút để mẹ mình thức tỉnh.
Đương nhiên rồi, thằng bé có thể nói cho mẹ sự thật mọi chuyện, nhưng dù nói thì có sao, mẹ sẽ chỉ coi là thằng bé vì muốn ở bên bố mà nói dối. Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, chuyện đã qua vẫn cần bố chính miệng nói với mẹ.
Điều thằng bé có thể làm bây giờ là cố gắng tạo cơ hội cho bố và mẹ đơn độc gặp nhau, xét từ màn tranh cãi kia mà nói, thà nói là bàn đạp để bọn họ gia tăng tình cảm và hóa giải hiểu lầm còn hơn nói là cãi nhau, mà người mẹ ngốc của mình vẫn cố chấp với chuyện cũ, không chịu buông tay.
Đôi khi ngay cả Đường Ngũ Tuấn cũng không tin mình do mẹ sinh ra, ngốc như thế, IQ của mình nhất định là được di truyền từ bố rồi.
Đường Ngũ Tuấn đứng ở cửa cầu thang nhìn Đường Tinh Khanh đứng sững trong phòng khách, nghĩ thầm lúc này đừng nên đi trêu chọc cô, cẩn thận rước họa vào thân.
Nghĩ rồi, thằng bé bước từng bước nhỏ trở về phòng.
Sau khi Đường Tinh Khanh đờ ra, cô dần phục hồi tinh thần, cô về phòng liếc nhìn Đường Ngũ Tuấn đang chơi máy vi tính, vốn muốn dạy dỗ thằng bé một trận, trải qua chuyện vừa rồi lại không có tâm trạng nữa.
Buổi tối lúc ngủ, Đường Ngũ Tuấn làm tổ trong lòng mẹ, ngẩng đầu lên cất giọng mềm mại với mẹ: “Mẹ, mẹ ở bên cạnh bố được không? Vì Ngũ Tuấn, Ngũ Tuấn muốn bố, cũng muốn mẹ hạnh phúc.”
Lời của Đường Ngũ Tuấn vốn khiến Đường Tinh Khanh bất mãn, nghe thấy câu nói sau của thằng bé, Đường Tinh Khanh lại bình tĩnh lại.
Lộ ra một nụ cười vui mừng, cô sờ đầu Đường Ngũ Tuấn, dò xét hỏi: “Đường Ngũ Tuấn, nếu mẹ vẫn cố dẫn con về Mỹ sống thì sao?”
“Vậy con đương nhiên sẽ về nước nữa, đến khi nào mẹ bằng lòng ở bên bố mới thôi.” Đường Ngũ Tuấn nói thẳng, trước mặt Đường Ngũ Tuấn, thằng bé không có bất kỳ ngụy trang gì.
Trong lòng thở dài, quả nhiên, với tính cách của Đường Ngũ Tuấn, bướng bỉnh như con trâu, chuyện đã quyết định sẽ không thay đổi.
Cô có thể hiểu được ý định của Đường Ngũ Tuấn, là một đứa trẻ, đương nhiên hy vọng mình có thể được cả bố lẫn mẹ thương yêu, lời nói của Đông Phùng Lưu hôm nay, cô cũng đã cẩn thận suy nghĩ, cho rằng quả thật là mình đã quá ích kỷ, ép buộc Đường Ngũ Tuấn sống trong một thế giới không có tình thương của người bố.
Đúng vậy, Đông Phùng Lưu mắng không sai, nếu như có thể, Đường Tinh Khanh cũng muốn tìm cho Đường Ngũ Tuấn một người bố, nhưng Đường Ngũ Tuấn chỉ cần bố ruột, những cái khác thằng bé không cần gì cả.
Bố ruột của Đường Ngũ Tuấn chỉ có Đông Phùng Lưu, đây mới là mấu chốt của vấn đề, bất kể là ai cũng được, Đông Phùng Lưu thì không được.
Đông Phùng Lưu và cô có quan hệ như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng lại luôn có người hy vọng cô có thể ở bên Đông Phùng Lưu, quên đi quá khứ, làm lại từ đầu. Chẳng hạn như Nam Cường Thịnh, chẳng hạn như cậu con trai cưng quan trọng nhất của cô
Quên đi quá khứ… đâu có dễ dàng như vậy, cô có thể quên rất nhiều chuyện không tốt mà Đông Phùng Lưu đã làm với cô, bao gồm cả sự làm nhục, nhưng lại không bao gồm thù giết bố. Bố đã bầu bạn bên cô toàn bộ quá trình hai mươi năm cuộc đời, cô dựa vào đâu mà quên đi?
Đau khổ của mình, chỉ có mình khắc cốt ghi tâm.
Nhưng nếu không cho Đông Phùng Lưu một cơ hội, Đường Ngũ Tuấn sẽ phải mãi mãi sống trong thế giới không có bố, đối với sự khỏe mạnh của một đứa trẻ mà nói, đó không phải là tàn nhẫn sao?
Một bên là thù giết bố, một bên là con trai cưng của mình, Đường Tinh Khanh thật sự khó xử, tiến lùi không được.
Im lặng hồi lâu, Đường Tinh Khanh mới khẽ thở dài, nói: “Mẹ biết rồi.”