CHƯƠNG 421: ÂM MƯU BẮT ĐẦU
Sau khi nghe Đường Ngũ Tuấn báo tin, Đông Phùng Lưu ngồi trên sofa chìm vào suy nghĩ. Nam Cường Thịnh và Phương Minh lẳng lặng nhìn anh, đợi một quyết định của Đông Phùng Lưu.
“Bố? Bố định làm gì? Con sẽ cố hết sức để giúp bố!” Đường Ngũ Tuấn nóng lòng muốn thể hiện. Bây giờ, cậu bé cũng rất muốn được san sẻ nỗi buồn phiền của Đông Phùng Lưu.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại xua tay: “Ngũ Tuấn, chuyện này càng lúc càng phức tạp, hơn nữa nếu như còn dính líu tới xã hội đen thì sau này sẽ vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là con không nên dính vào.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Nam Cường Thịnh: “Nhân viên tình báo đều đã được sắp xếp xong. Nhờ cậu và Phương Minh trông nom Ngũ Tuấn giúp tôi, có thể trong thời gian này tôi sẽ rất bận rộn.”
Nam Cường Thịnh vội nói: “Giao Ngũ Tuấn cho Phương Minh là được rồi, tôi muốn hỗ trợ cậu!”
Đông Phùng Lưu từ chối: “Phải xem tình hình thế nào, tạm thời các cậu cứ ở yên chờ đợi, tôi tự có cách!”
Nam Cường Thịnh lo lắng nói: “Lưu, cậu không định tự mình ra mặt đấy chứ. Nếu điều động nhiều người xã hội đen như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho công ty.”
Đông Phùng Lưu thở dài, cười khổ: “Chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Cho dù tôi có cẩn thận thế nào, sớm muộn rồi cũng sẽ bại lộ. Vì thế, cậu cũng nên làm vài việc trên phương diện quan hệ công chúng cho công ty đi, tôi sẽ điều người đi tìm Tinh Khanh.”
Trong con ngươi Đông Phùng Lưu đã không còn tia sầu lo khi trước mà thay vào đó là sự kiên định và tự tin. Lúc này, cả người anh như tản mát một luồng năng lượng khiến mọi người cảm thấy yên tâm.
Đường Ngũ Tuấn siết chặt nắm tay nho nhỏ, cố gắng nói: “Bố, con tin bố nhất định có thể thành công.”
Đông Phùng Lưu gật đầu, hút xong một điếu thuốc coi như đã lấy lại tinh thần. Anh đứng lên, sửa sang lại bộ áo vest của mình rồi đi ra khỏi phòng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Đông Phùng Lưu ngồi trên xe gọi điện thoại.
“Mười phút, tất cả các thủ lĩnh tới gặp tôi.”
Sau khi đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn, Đông Phùng Lưu lập tức cúp điện thoại, anh lái xe tới một câu lạc bộ đêm trong thành phố.
Hộp đêm này là tài sản dưới danh nghĩa tập đoàn Đông Phùng, ở tầng năm của hộp đêm có một căn phòng có thể coi là một phòng họp cực kỳ lớn. Mỗi khi Đông Phùng Lưu tới phòng họp này có nghĩa anh sẽ xuất hiện với thân phận đại ca xã hội đen.
Phòng họp rất đơn giản, ánh đèn trắng mờ, không có vật trang trí nào khác mà chỉ có bàn họp và ghế ngồi mộc mạc. Khi Đông Phùng Lưu chậm rãi bước vào phòng, những nhân vật xã hội đen khắp tứ xứ đã hội tụ về đây từ lâu đồng loạt đứng thẳng dậy, cúi đầu chào Đông Phùng Lưu.
Những ông trùm xã hội đen ở đây đều mặc vest đen chỉnh tề, nếu như không quan sát kỹ thì nhất định sẽ có người cho rằng họ đều là những thành phần ưu tú trong giới kinh doanh.
Đông Phùng Lưu vào chỗ ngồi, hơn mười ông trùm xã hội đen đó cũng đồng loạt ngồi xuống.
Trong lúc ấy không một ai nói câu nào, có thể thấy Đông Phùng Lưu quản lý cấp dưới của mình nghiêm khắc đến mức nào.
Sau khi Đông Phùng Lưu ngồi xuống, đầu tiên, anh nhìn quanh một lượt tất cả mọi người, sau đó mở miệng trực tiếp vào vấn đề: “Tôi muốn tìm Đường Tinh Khanh, điều động tất cả nhân lực, không tiếc bất cứ giá nào.”
Mệnh lệnh đơn giản mà mạnh mẽ, không khơi mào, cũng không có lời nào dư thừa.
“Ngài Đông Phùng, ngài không sợ mình sẽ bại lộ thân phận sao?” Một thanh niên quần áo chỉnh tề trong số họ đứng lên, kính cẩn hỏi Đông Phùng Lưu. Trong lúc nói chuyện, tay cậu ta đang run rẩy có thể nhận thấy.
Đông Phùng Lưu liếc nhìn cậu ta một cái, tiếp đó lại nói bằng giọng không kiên nhẫn: “Không tiếc bất cứ giá nào, tôi không muốn lặp lại những lời dư thừa.”
“Vâng!”
Hơn mười người đồng thanh đáp một tiếng, sau đó bọn họ đứng lên, đi ra khỏi phòng họp như người máy. Kế tiếp, bọn họ sẽ phái tất cả đàn em ra ngoài, bới cả ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra người tên Đường Tinh Khanh.
Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, dù phải tìm trên khắp thế giới, Đông Phùng Lưu không tin mình sẽ không tìm được Đường Tinh Khanh. Anh từng nói là phải bảo vệ Đường Tinh Khanh, thì dù cho vì chuyện này mà bị bại lộ thân phận, dù cho vì chuyện này mà tập đoàn Đông Phùng sẽ phải chịu áp lực từ dư luận và sự chế tài của pháp luật, anh cũng không tiếc.
Nhưng mà tình hình hiện tại của Đông Phùng Lưu lại là địch trong tối, ta ngoài sáng.
Vì vậy, khi Đông Phùng Lưu triệu tập cuộc họp, sau đó phái tất cả cấp dưới của mình ra ngoài, bên phía Tịch Song đã nhận được tin tức chính xác.
Đông Phùng Lưu dùng trăm phương ngàn kế cũng không có được tin tức của Tịch Song, nhưng Tịch Song ở trong tối lại có thể nắm trong tay từng cử động của Đông Phùng Lưu một cách dễ dàng. Đây rõ ràng là một cuộc chiến tình báo không cân sức, người được lợi nhìn thế nào cũng là Tịch Song.
Đương nhiên, chính hắn ta cũng nghĩ như thế.
Sau khi nghe Đầu Trọc báo cáo tin tức, cuối cùng Tịch Song cũng không nhịn được mà cười lớn. Hắn ta cười rất lâu, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh Đông Phùng Lưu chết trong tay hắn ta.
“Ông chủ, bây giờ nên làm gì ạ?” Đầu Trọc đợi Tịch Song cười xong mới dám hỏi ra câu này. Hiện tại, gã ta cũng rất muốn mau chóng diệt trừ Đông Phùng Lưu, như thế đại ca xã hội đen đứng đầu thành phố này chính là gã chứ không phải là Đông Phùng Lưu. Dù chỉ làm con rối của Tịch Song, gã cũng không cho đó là vấn đề.
Một tay Tịch Song cầm ly rượu vang, tay còn lại nhẹ nhàng gõ bàn giấy, hắn ta nhắm mắt lại: “Tôi chỉ muốn khiến đám tay chân của hắn phân tán đi, Đông Phùng Lưu lại phối hợp thật.”
Ánh mắt Đầu Trọc sáng lên, dò hỏi: “Ý của ông chủ là?”
Tịch Song chậm rãi đổ rượu lên mặt đất, nhìn như đang mời rượu Đông Phùng Lưu sắp chết dưới tay mình vậy. Hắn ta lạnh lùng nói: “Tay chân của bọn chúng đã phân tán, vừa hay giúp ta thuận tiện tiêu diệt từng bộ phận một. Cho dù hắn là đại ca xã hội đen thì sao, chúng ta ở trong tối, chỉ cần không ngừng làm giảm đi lực lượng của bọn chúng là được.”
“Ông chủ thật là cao tay!”
Tịch Song không để ý tới lời nịnh nọt không có chút giá trị nào của gã, hắn ta tiếp tục phân tích: “E là tập đoàn Đông Phùng sắp phải hứng lấy vô số kiện cáo và áp lực dư luận, cậu không cần nhúng tay vào mặt này. Việc cần làm bây giờ rất đơn giản, đó là tiêu diệt sạch sẽ đám tay chân mà hắn phái đi tìm kiếm Đường Tinh Khanh”.
Đến lúc đó, không còn tay chân, Đông Phùng Lưu cũng chỉ là một tên vô dụng.
Đầu Trọc bổ sung: “Vả lại chúng ta cũng có thể tung một vài tin tức giả về Đường Tinh Khanh dẫn dụ đám ngươi kia vào cái bẫy mà chúng ta đặt ra, như vậy hành động sẽ càng dễ dàng hơn.”
Tịch Song gật đầu: “Những chuyện nhỏ nhặt này tự cậu xử lý là được.”
Đầu Trọc khó hiểu hỏi ngược lại: “Ông chủ, ngài không đích thân quản lý sao?”
Tịch Song cười lạnh nhìn gã Đầu Trọc không biết điều này, lúc sau lại lên tiếng: “Vất vả lắm tao mới có được Đường Tinh Khanh, dạo này phải ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, tao không tin tao thật sự không bằng tên vô dụng Đông Phùng Lưu kia.”
Đầu Trọc cười he he, vuốt cái đầu bóng loáng của mình, nịnh nọt Tịch Song: “Ông chủ lại nói đùa!” Lập tức gã lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tịch Song lia qua.