CHƯƠNG 476: ÂM MƯU CỦA TỊCH SONG
Nam Cường Thịnh gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Nếu anh đã biết Lam Tuyết sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người thì sao vẫn giữ cô ta lại? Mau nghĩ cách giải quyết đi chứ.”
“Chỉ cần Lam Tuyết chịu uất ức một chút thôi, Tinh Khanh sẽ nghi ngờ tôi ngay tức khắc, sau đó tìm tôi tính sổ. Cậu cảm thấy tôi còn có thể làm gì được nữa?” Nếu thật sự giết cô ta thì chắc Tinh Khanh sẽ giận tôi cả đời mất.
Đúng rồi, thật đúng là khiến người ta đau đầu.
Nam Cường Thịnh dùng ngón tay xoa trán, từ từ nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ, đây chính là âm mưu của Tịch Song.”
“Ý là sao?”
Nam Cường Thịnh hơi ngồi thẳng người lại, nói: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn suy nghĩ mãi. Lúc anh và Tinh Khanh ở thành phố B, tình huống cũng không có lợi cho hai người, tại sao Tịch Song lại trơ mắt nhìn hai người rời đi mà không làm gì hết? Bây giờ thấy anh và Tinh Khanh, tôi đã hiểu được rồi.”
“Hiểu gì cơ?”
“Tịch Song dùng thủ đoạn khác để phá hỏng tình cảm của hai người. Hơn nữa lần này hiệu quả rất rõ ràng.”
Lời nói của Nam Cường Thịnh khiến Đông Phùng Lưu nheo mắt lại.
“Cho nên anh và Tinh Khanh nhất định phải bình an, đừng mắc bẫy của Tịch Song.”
Đông Phùng Lưu im lặng rũ mi mắt, nói bằng giọng bình thản: “Nếu tôi và Tinh Khanh có thể tin tưởng lẫn nhau thì Tịch Song sẽ không có cơ hội để ra tay.”
“Tin tưởng lẫn nhau? Anh không chịu nói cho Tinh Khanh biết chân tướng, cô ấy phải tin anh bằng cách nào đây? Lưu, tôi cảm thấy anh đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, tự giam cầm chính bản thân anh. Anh nên tin Tinh Khanh, cũng tin vào tình cảm của hai người.
Nghe Nam Cường Thịnh tận tình khuyên bảo, nhưng Đông Phùng Lưu lại không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu.
“Ê, sao anh không nói gì hết vậy? Tôi…”
“Nói gì mà nói? Tôi gọi cậu tới đây là để uống rượu với tôi chứ không phải là để nói ba thứ nhảm nhí đó.”
Nói rồi, Đông Phùng Lưu lại rót đầy rượu cho Nam Cường Thịnh.
Hầy, xem ra hôm nay phải không say không về rồi.
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ thở dài, sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
…
Đường Tinh Khanh nghe người hầu nói, đêm qua Đông Phùng Lưu uống rất nhiều rượu, say khướt về nhà, ngủ tới giờ còn chưa thức dậy.
Đường Tinh Khanh rất lo cho anh, bèn vào phòng bếp nấu canh giải rượu. Vừa nghe Đông Phùng Lưu tỉnh lại, cô lập tức chuẩn bị sai người bưng qua.
“Chờ đã!”
Người hầu đang định bưng canh giải rượu rời đi, lại bị Đường Tinh Khanh gọi lại.
Người hầu xoay người nhìn Đường Tinh Khanh, chờ cô tiếp tục sai bảo. Nhưng chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy cô nói chuyện.
“Thưa bà chủ?”
Đường Tinh Khanh khẽ cắn môi, nói: “Để tôi đưa đi vậy.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh nhận lấy canh giải rượu, đi vào phòng Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh hít sâu một hơi, nâng tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Đông Phùng Lưu mặc áo ngủ, tựa vào đầu giường xem văn kiện. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lơ đễnh ngẩng đầu, sau đó ngây ngẩn cả người.
“Sao em lại đến đây?”
Tuy rằng giọng nói gượng gạo, nhưng ánh mắt của Đông Phùng Lưu lại chứa đầy dịu dàng.
Tiếc rằng Đường Tinh Khanh cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu nên không phát hiện ánh mắt dịu dàng của hắn.
Đường Tinh Khanh đặt canh giải rượu lên bàn nhỏ bên giường Đông Phùng Lưu, nói: “Nghe nói tối qua anh uống say, em nấu canh giải rượu cho anh.”
Sự quan tâm bất thình lình này khiến Đông Phùng Lưu nở nụ cười ấm áp, nói: “Đã lâu rồi em không tự tay nấu canh cho anh.”
“Gần đây em hơi bận chút xíu. Anh nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Đông Phùng Lưu múc một thìa nếm thử, gật đầu nói: “Ừm, ngon lắm.”
“Em nói này, đang yên đang lành sao anh lại uống nhiều rượu thế? Tối qua có tiệc tùng gì à?”
Đông Phùng Lưu chợt khựng lại, cười nói: “Không có tiệc tùng gì đâu, chỉ là uống rượu với Nam Cường Thịnh thôi mà.”
“Nếu uống rượu với bạn bè thì cần gì phải uống ác chiến như vậy chứ? Rất có hại cho cơ thể.”
Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Em đang quan tâm anh à?”
“Em… Em vẫn rất quan tâm anh mà!”
Đường Tinh Khanh bất giác cất cao giọng, lại có vẻ hơi chột dạ.
Đông Phùng Lưu cười lắc đầu, cúi đầu tiếp tục uống canh.
Đường Tinh Khanh ngồi xuống bên cạnh Đông Phùng Lưu, nhìn chằm chằm vào hắn, hai tay đặt dưới cằm, vẻ mặt do dự.
“Em có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”
Đường Tinh Khanh cười gượng: “Em biểu hiện rõ ràng thế cơ à?”
“Thiếu điều không viết lên mặt thôi.”
“Thế, em nói nhé.” Đường Tinh Khanh ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi, hỏi: “Lưu, em có thể nhờ anh một việc được không?”
“Em nói đi.”
“Giao chứng cứ phạm tội của ông Đường cho Lam Tuyết đi.”
“Ha, quả nhiên là vì chuyện này.”
Nụ cười của Đông Phùng Lưu rất cay đắng, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy chói mắt.
“Em thật sự không hiểu tại sao anh lại không chịu giao chứng cứ cho Lam Tuyết? Đưa kẻ xấu ra công lý không phải là chuyện tốt hay sao? Hay là anh đang giận em nên mới đối địch với Lam Tuyết? Làm ơn đi, chúng ta đừng ấu trĩ như vậy nữa có được không?”
“Không phải là chuyện chứng cứ, mà là trong lòng em, rốt cuộc anh có địa vị gì?”
Đường Tinh Khanh hết chỗ nói rồi: “Chuyện không phức tạp như thế đâu. Anh giao chứng cứ cho Lam Tuyết, cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, giữa chúng ta cũng sẽ không còn mâu thuẫn nữa. Chẳng lẽ anh cảm thấy ngày nào chúng ta cũng như thế này là rất bình thường sao?”
“Thì ra em cũng biết chúng ta không bình thường cơ à?”
“Anh đừng có nói chuyện bằng giọng điệu đó nữa. Em đang muốn giải quyết vấn đề đấy!”
“Em đang giải quyết vấn đề thay Lam Tuyết thì có.”
“Anh…” Đường Tinh Khanh tức ngực, hỏi: “Tóm lại, anh không định giao chứng cứ ra, đúng không?”
“Đúng.”
Không ngờ Đông Phùng Lưu lại thẳng thắn như thế, khiến Đường Tinh Khanh ngây người.
“Vậy, anh cho em lý do mà anh không chịu giao ra đi.”
“Trong lòng em, Lam Tuyết còn quan trọng hơn anh. Điều này khiến anh rất bức xúc.”
Đáp án này khiến Đường Tinh Khanh dở khóc dở cười.
“Lưu, anh đừng trẻ con thế nữa được không? Ngũ Tuấn còn không nói thế nữa là.”
“Bảo bối mà mình yêu thích bị người khác cướp đi, bất kể là người lớn hay là trẻ con thì đều sẽ không trơ mắt bỏ mặc. Nếu Ngũ Tuấn gặp phải tình huống giống tôi, chắc chắn nó cũng sẽ không nể mặt chút nào đâu.”
Thật đúng là, không còn cách nào nói chuyện với người này được nữa!
Đường Tinh Khanh tức giận đứng dậy, nói: “Anh không bỏ cuộc, em cũng không bỏ cuộc đâu. Vậy thì tự bằng bản lãnh của mình, xem thử ai sẽ khiến đối phương phải khuất phục.”
“Em làm thế là đang tuyên chiến với anh sao?”
“Anh hiểu thế cũng được.”
“Được rồi, anh chấp nhận lời tuyên chiến của em.”
Nhìn Đông Phùng Lưu cười khẽ, Đường Tinh Khanh siết chặt nắm đấm.
…
Đường Tinh Khanh cắm hoa vào bình, tiện tay tỉa tót lại lá hoa, vẻ mặt thờ ơ.
Hầy…
Đường Tinh Khanh lại thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhíu mày.
“Tinh Khanh.”
Nghe thấy Lam Tuyết gọi mình, Đường Tinh Khanh quay đầu nhìn cô ta, hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Mấy bông hoa này có thù oán gì với cậu à?”
“Không, làm gì có. Sao cậu lại hỏi thế?
Lam Tuyết ngẩng đầu, ra hiệu cho Đường Tinh Khanh nhìn bông hoa trên tay cô.
Đường Tinh Khanh cúi đầu nhìn, mới phát hiện đóa hoa đẹp đẽ đã bị cô tàn phá đến mức không còn hình dáng ban đầu, sắp trụi lủi luôn rồi.