Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 449: NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI

Trước khi rời đi, Đường Tinh Khanh đưa mắt nhìn Lam Tuyết, lại phát hiện cô ấy đang lườm nguýt mình một phát, như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.

Thật đúng là, mưu kế đỉnh thế cơ mà, cô ấy còn ghét bỏ cái gì?

Thì ra Đường Tinh Khanh cố ý diễn vở kịch này để dạy cho Bạch Đóa Đóa một bài học, đồng thời còn có thể rời khỏi trường quay một cách danh chính ngôn thuận, quả thực là một mũi tên trúng hai đích!

Nhưng kế hoạch tuyệt vời này cũng phải trả giá đắt. Sau vụ này, Đường Tinh Khanh và Bạch Đóa Đóa đều bị quản lý Trương gọi tới mắng mỏ.

Bởi vì thèm muốn sắc đẹp của Đường Tinh Khanh nên quản lý Trương chỉ nói mấy câu tượng trưng thôi, sau đó để cho hai người trở về viết kiểm điểm.

Bạch Đóa Đóa không cam lòng. Cô bị con đĩ kia tát cho một cái, tại sao còn phải viết kiểm điểm chứ?

Sau khi cùng ời đi với Đường Tinh Khanh, Bạch Đóa Đóa lại quay trở lại văn phòng của quản lý Trương, muốn gã ta trả lại sự công bằng cho mình.

“Quản lý Trương, chuyện xảy ra hôm nay mọi người đều thấy cả rồi. Là Diệp Tiểu San đánh tôi! Theo quy định của công ty, chẳng lẽ không nên sa thải cô ta hay sao?”

Sa thải Đường Tinh Khanh? Sao quản lý Trương đành lòng làm thế được?

Mặc dù có mục đích đen tối, nhưng quản lý Trương vẫn nói với vẻ đứng đắn: “Nếu không phải cô đẩy Diệp Tiểu San trước, làm hại cô ấy suýt nữa té ngã thì sao Diệp Tiểu San lại đánh cô được chứ? Nói cho cùng thì đều tại cô thôi!”

“Tôi không có đẩy Diệp Tiểu San! Cô ta ngậm máu phun người!”

“Vậy cô nói xem nào, tại sao Diệp Tiểu San lại muốn hãm hại cô? Làm thế thì có ích gì cho cô ấy chứ?”

“Cô ta… Cô ta ghen tỵ tôi!”

Quản lý Trương bật cười, nói: “Cô ấy ghen tỵ cái gì cơ? Cô đẹp hơn cô ấy hay là cô có tài năng hơn cô ấy?”

Lời nói của quản lý Trương khiến Bạch Đóa Đóa tức nổ phổi, nín thở tới mức mặt đỏ bừng, nói: “Tôi trẻ tuổi hơn cô ta!”

“Xin lỗi, tôi thật sự là không nhận ra điều đó. Tôi chỉ thấy được Diệp Tiểu San càng sống động, thú vị hơn cô thôi.”

Thấy quản lý Trương có vẻ như đã quyết tâm sẽ không trừng phạt Đường Tinh Khanh, Bạch Đóa Đóa cả giận: “Quản lý Trương làm vậy thì thật là không công bằng tí nào! Có phải là anh có quan hệ mờ ám nào đó với Diệp Tiểu San không hả? Nếu anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ đi tìm giám đốc!”

Lời nói không biết điều của Bạch Đóa Đóa đã chọc giận quản lý Trương.

Quản lý Trương chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Bạch Đóa Đóa, giọng điệu lạnh lẽo: “Cô chỉ là một thực tập sinh thôi mà còn muốn đe dọa tôi à? Tìm giám đốc? Hừ! Trước khi cô tìm được giám đốc thì đã cút khỏi nơi này từ lâu rồi! Không, tôi sẽ không để cho cô đi đâu, cô phải ở lại công ty MG, nhưng cả đời này cô đừng hòng debut!”

Quản lý Trương lộ ra nụ cười vừa tà ác vừa lạnh lẽo khiến Bạch Đóa Đóa giật mình tỉnh táo lại.

“Quản lý Trương, lúc nãy tôi hồ đồ nên nói lung tung rồi. Mong anh đừng để bụng.”

Bạch Đóa Đóa muốn vãn hồi, nhưng đã muộn rồi. Quản lý Trương ghét nhất là cấp dưới không nghe lời, nhất là loại cấp dưới còn muốn tố cáo gã ta.

Cứ như vậy, Bạch Đóa Đóa muốn lật đổ người khác, ngược lại hủy hoại tương lai của mình.

Tuy rằng chỉ là một quảng cáo nho nhỏ, nhưng lại phải quay từ trưa tới tối mịt mới xong.

Lúc trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên mà Lam Tuyết làm là xông lên giường nằm sõng soài không có một chút hình tượng.

“Ây dà, quả nhiên là nằm mới thoải mái.”

Lam Tuyết mệt mỏi rên rỉ, xem ra thật sự mệt chết rồi.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, đi đôi giày cao gót như thế suốt cả ngày đúng là cực thật.

Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, nói bằng giọng mệt mỏi: “Lúc đó tớ còn cười nhạo cách làm ngớ ngẩn của cậu, bây giờ mới phát hiện cậu mới là người thông minh nhất. Nếu tớ biết quay quảng cáo mệt thế này thì tơ cũng tìm người nào đó tát một cái cho rồi. Ừm, chọn đạo diễn vậy!”

Đường Tinh Khanh tùy ý lật tạp chí, bật cười nói: “Tại lúc đó tớ tức quá, nếu không cũng sẽ chẳng bạo lực như vậy đâu.”

“Gì mà bạo lực? Tớ còn cảm thấy cậu ra tay nhẹ quá đấy. Nếu tớ là cậu thì tở sẽ thẳng tay bẻ gãy mũi của cô ta luôn rồi.” Lam Tuyết nói, còn giơ tay làm động tác bẻ ngoặt.

“Nhưng mà đúng là bất ngờ thật đấy, bình thường trông cậu hiền như bụt vậy, không ngờ lúc tức giận lại khiếp hồn như thế. Biểu cảm khi đó của cậu trông rất dữ dằn, tớ nhìn mà cũng thấy hơi sợ sợ đấy.”

“Tớ chỉ cảm thấy, người không chọc mình thì mình cũng chẳng để ý làm gì. Lúc đó tơ thật sự là rất tức giận. Nếu không dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ tìm cớ gây sự với tớ không ngừng, chi bằng nghĩ cách giải quyết tận gốc luôn cho xong.”

Lam Tuyết gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nói: “Đúng, cậu nên làm thế từ sớm rồi. Nếu cậu không ra tay thì tớ cũng phải ra mặt thay cậu.”

“Được rồi, mệt mỏi cả ngày rồi, tắm rửa nhanh lên rồi ngủ sớm đi.”

Lam Tuyết tiếp tục nằm bò trên giường, đưa ra một yêu cầu bất lịch sự.

“Tớ lười tắm quá… Ây dà, nếu có người tắm rửa cho tớ thì tốt rồi…”

“Thế để tôi gọi điện thoại cho Hắc Tử nhé. Tin chắc rằng anh ta rất sẵn lòng làm việc này thay cậu.”

“Nước xa không cứu được lửa gần. Tớ muốn tắm ngay bây giờ cơ.” Lam Tuyết cười đểu nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Chị đây thấy cô em được đấy! Không bằng cô em tắm rửa thay chị đi thôi.”

Đường Tinh Khanh bị chọc cười, cuộn tạp chí lại đập vào mông Lam Tuyết, nói: “Tắm gì mà tắm, tớ không tắm cho cậu đâu. Nhưng tớ có thể mát xa cho cậu.”

“Hầy, được rồi, có còn hơn không.”

Lam Tuyết nói với vẻ miễn cưỡng, nhưng vừa xoay người lại che miệng cười trộm.

Đường Tinh Khanh cho rằng sau khi bị dạy cho một bài học, Bạch Đóa Đóa sẽ im ắng mấy ngày, không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Nhưng trên thực tế, Bạch Đóa Đóa lại mất tích mấy ngày.

Giáo viên giải thích là cô ta xin nghỉ. Chờ tới khi kỳ nghỉ kết thúc, giáo viên trực tiếp tung ra một tin tức kinh người.

“Bởi vì lý do cá nhân, từ nay trở đi Bạch Đóa Đóa sẽ không tập luyện chung với mọi người nữa.”

Nghe thấy tin tức này, mọi người ồ lên, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.

Hai người cùng bị phạt, lại có một người bị loại khỏi cuộc chơi. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Đường Tinh Khanh giở thủ đoạn ở đằng sau.

Nhưng Đường Tinh Khanh thật sự vô tội. Cô chẳng làm gì cả, thậm chí còn không biết nên tìm ai để nhờ mấy chuyện ấy cơ.

Nhưng cho dù Đường Tinh Khanh có giải thích với người khác thì cũng chẳng ai tin.

Trong đám người, cô gái mặt trẻ con vẫn cúi đầu không tham dự vào thảo luận, cũng không liếc nhìn Đường Tinh Khanh.

Thái độ của cô ta rất kỳ quặc, quá im ắng, hoàn toàn không giống tác phong bình thường chút nào.

Nhưng người chung quanh lại không để ý tới cô ta, xì xào bàn tán một lúc rồi bắt đầu huấn luyện hôm nay.

Thông qua chuyện của Bạch Đóa Đóa, các học viên không còn dám trêu chọc Đường Tinh Khanh nữa. Thấy cô là đi vòng sang đường khác, như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Ban đầu, Đường Tinh Khanh còn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng sau khi quen với chuyện này rồi thì cô lại cảm thấy thế cũng tốt, ít nhất chung quanh trở nên yên ổn hơn nhiều.

Nhưng Đường Tinh Khanh cũng không thoải mái được mấy ngày. Bởi vì cô vẫn còn xoắn xuýt, phải làm thế nào để liên lạc với Đông Phùng Lưu đây?

Tuy rằng cô ẩn náu trong công ty MG rất kín đáo, nhưng dù sao nơi này vẫn là thành phố B. Chỉ cần ngày nào chưa thoát khỏi địa bàn của Tịch Song thì Đường Tinh Khanh sẽ vẫn còn nguy hiểm ngày ấy.

Đường Tinh Khanh suy nghĩ thật lâu mà vẫn không có đầu mối, cuối cùng cô quyết định đổi sang cách khác, không dựa vào người khác nữa mà dựa vào chính bản thân mình.

Nếu đã quyết định tự lực cánh sinh thì phải nghĩ xem mình có sở trường gì.

Nhưng sở trường của Đường Tinh Khanh là gì? Bây giờ cô chẳng qua chỉ là một thực tập sinh mà thôi, hơn nữa còn là một thực tập sinh bị đạo diễn ghi tên vào sổ đen, từng viết kiểm điểm…

Chờ đã, đạo diễn?!

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Đường Tinh Khanh không khỏi ngẩn ngơ, rồi sau đó dần dần nở nụ cười thật tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK