Mục lục
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghỉ lại một đêm, tờ mờ sáng hôm sau đoàn người tiếp tục dựa theo phương thức này chia làm hai đường xuất phát.

Vội vàng lên đường như thế, trạm dừng tiếp theo sẽ đi hướng nào, thời điểm xuất phát Khấu Lẫm mới quyết định ngay tại chỗ, không cần sợ kẻ thù biết trước để mai phục.

Rời khỏi cảnh giới Hà Nam, tiến vào Nam Trực Lệ, nhập vào cảnh giới Chiết Giang.

Lên đường hơn mười ngày, giữa đường thay đổi vài lần ngựa, người lại không thể đổi, Sở Tiêu là người thứ nhất chịu không nổi, vì thế đoàn người nghỉ ngơi hai ngày ở Hàng Châu.

Phong cảnh Hàng Châu đẹp vô cùng, Khấu Lẫm vừa lúc đưa Sở Dao đi du ngoạn một vòng quanh Tây Hồ.

Lộ tuyến kế tiếp, Khấu Lẫm lựa chọn nhập vào Đài Châu phủ, đi dọc theo đường ven biển về hướng Phúc Kiến, rốt cuộc Ngu gia đóng quân tại biên giới giữa Chiết Giang và Phúc Kiến.

Nguyên nhân vì sao chọn nơi đóng quân ở đó là do lúc ban đầu nơi Oa tặc đổ bộ chính là Nam Trực Lệ và Chiết Giang, sau khi bị đánh đuổi mới chuyển thế công vào Phúc Kiến -- nơi xa cách trung tâm quyền lực ở phương Bắc hơn một chút và địa hình cũng phức tạp hơn -- thế nhưng vùng duyên hải Chiết Giang cũng thường bị tập kích. Ngu gia quân mới đầu phải bôn ba tới lui giữa hai tỉnh, cuối cùng đơn giản đóng quân ngay biên giới của hai tỉnh cho tiện.

Truyện được edit bởi Bà Còm ở Wattpad

Sau khi vào cảnh giới Đài Châu phủ, đường không còn dễ đi, người cũng mỏi mệt nên tốc độ thả chậm hơn nhiều, đã không thể giống phía trước nghỉ chân ngay ở thành lớn của châu phủ. Nhất là lúc gặp phải trời mưa gió thì nhất định cần dừng lại, trong vòng một ngày hội hợp cơ bản làm không được.

Tựa như hiện tại, hai sư huynh đệ Đoạn Tiểu Giang vốn chuẩn bị mang Sở Dao đến huyện Kim Trúc giống như đã ước định trước với Khấu Lẫm, nửa đường lại đổ mưa to, gần tới chạng vạng chỉ có thể tạm tá túc tại huyện Hoài Hưng. Bọn họ vẫn như cũ tìm khách điếm khí phái nhất trong huyện để ngủ trọ, Đoạn Tiểu Giang đặt phòng xong bèn đi cùng với Sở Dao đến lầu một ăn cơm chiều trước khi lên phòng.

Mang mũ rèm đi đường không tiện, Sở Dao mặc nam trang, theo thường lệ dán bộ ria mép dưới mũi.

Đồ ăn bưng lên bàn, ba người mới vừa ăn vài miếng thì Khương Hành như bị kim châm dưới mông đứng ngồi không yên, nhịn không được chìa tay về phía Đoạn Tiểu Giang: “Cho ta mượn hai lượng bạc.”

Đối mặt với một bàn món ngon, Đoạn Tiểu Giang chỉ ngồi xổm trên ghế dài ăn rau cải, lắc đầu nói: “Không có.”

Khương Hành bĩu môi: “Keo kiệt.”

Thấy hắn đem ánh mắt nịnh nọt hướng về phía Sở Dao, Đoạn Tiểu Giang vội vàng nói: “Phu nhân, đừng cho sư huynh vay tiền.”

Sở Dao cầm thìa múc canh đưa lên miệng húp từng ngụm nhỏ, thắc mắc nhìn về phía Khương Hành: “Khương công tử, lúc trước khi đi không phải phu quân ta mới đưa ngươi hai mươi lượng vàng? Cũng không thấy ngươi chọn mua đồ gì, vì sao lại thiếu hai lượng bạc?”

Một đường tới đây Sở Dao đã tương đối quen thuộc với Khương Hành, không câu nệ như lúc trước.

Đoạn Tiểu Giang bất đắc dĩ giải thích: “Phu nhân có điều không biết, sư huynh rất mê cờ bạc, khổ nỗi vận bài bạc luôn cực kỳ kém. Cứ mỗi lần trong tay có chút tiền thì toàn ném vào sòng bạc, thiếu một đống nợ nên bị hắc bạch lưỡng đạo khắp nơi đuổi giết, bằng không lúc trước cũng sẽ không làm chút hành động bắt cóc thuê.”

Khương Hành vừa xỉa răng vừa phản bác: “Nói gì thế, cho dù ta làm vài mối bắt cóc cũng chỉ nhằm vào gia quyến của chó săn triều đình mà thôi.”

Sở Dao yên lặng ăn canh không nói lời nào, không có ý cùng Khương Hành tranh luận.

Đoạn Tiểu Giang thở dài: “Ta chỉ sợ huynh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phơi thây đầu đường.”

“Ngươi không biết, cuộc sống này của ta gọi là "Hưởng thụ cho trọn kiếp người" đấy.” Khương Hành cười nhạo, “Ít nhất ta tự mình kiếm tiền, rồi tất cả đều là ta tự mình xài hết. Không giống như ngươi, vì một đứa tiện nhân mà mệt chết mệt sống, còn bị ả làm hại suýt nữa mất mạng...”

“Khương Hành!” Đoạn Tiểu Giang dập đôi đũa xuống bàn thật mạnh. Chén đĩa trên mặt bàn bị đập tung lên, Sở Dao hoảng sợ đánh rơi đôi đũa xuống đất. Nàng quay đầu nhìn về phía Đoạn Tiểu Giang, quen biết hắn lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy hắn nổi giận đến thế.

Đoạn Tiểu Giang ý thức được mình đã thất thố, trong một chớp mắt bình tĩnh trở lại, từ trong ống đũa rút ra hai cây lau sạch rồi dùng hai tay đưa cho Sở Dao: “Xin lỗi xin lỗi, làm phu nhân giật mình.”

Sở Dao tiếp nhận đôi đũa: “Không có việc gì.”

Đoạn Tiểu Giang mới trừng mắt lườm Khương Hành: “Huynh thử nói chuyện không lựa lời lần nữa mà xem!”

Khương Hành cũng hơi có chút hối hận bóc ra vết sẹo của hắn, ngượng ngùng đứng dậy: “Ta đi ra ngoài nhìn coi thành nhỏ này có sòng bạc nào hay không.”

Sau khi Khương Hành rời đi, ngoài trời mưa to không ngừng nhưng trên bàn cơm lại vô cùng yên tĩnh. Tuy Sở Dao tò mò nhưng nàng không dò hỏi, càng không đi đánh giá thần sắc của Đoạn Tiểu Giang.

Bà Còm edit truyện này ở Wattpad

Hai người sắp ăn xong thì một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa khách điếm, tôi tớ mặc áo tơi cuống quít ra đứng trước cửa xe bung dù. Xuống trước là một vị ma ma bốn năm chục tuổi bảo dưỡng thoả đáng, sau đó thật cẩn thận đỡ xuống một vị tiểu thư yểu điệu mang mũ rèm. Đoàn người tuy ăn mặc mộc mạc nhưng nhìn tư thế này cũng biết thuộc gia đình không phú thì quý.

Chiết Giang có nhiều phú hào, là nguồn thu thuế lớn nhất của quốc gia, dọc theo đường đi Sở Dao gặp qua không biết bao nhiêu người như vậy.

Ma ma kia đỡ vị tiểu thư đến ngồi ở một bàn trong góc, cách Sở Dao một cái bàn, đưa lưng về phía họ.

Từ khi bọn họ đi ngang qua người mình, Sở Dao cảm giác được đôi mắt của vị tiểu thư kia qua màn lụa mỏng của mũ rèm cứ ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào mình, bước chân còn chậm lại một chút.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Sở Dao nghe ma ma kia nói: “Tiểu thư, cả một ngày tiểu thư chưa ăn miếng cơm nào, ít nhiều gì cũng ăn một chút, chúng ta chờ mưa nhỏ xuống thì lại lên đường.”

Tiểu thư tháo xuống mũ rèm, thanh âm mỏi mệt vô cùng: “Cũng không biết biểu ca đã đi đến đâu.”

Sở Dao vô tâm nghe lén người ta nói chuyện, sau khi lấp đầy bụng đang định đứng dậy lên lầu nghỉ ngơi, Khương Hành lại vội vã trở về thì thầm: “Phu nhân, sư đệ, chúng ta hãy mua chiếc xe ngựa dầm mưa rời đi nơi này, mau chóng đi đến huyện Kim Trúc chờ hội họp với Khấu đại nhân.”

Sở Dao không rõ nguyên do: “Tại sao vậy?”

Ánh mắt Đoạn Tiểu Giang lộ ra vẻ đề phòng: “Có người theo dõi?”

“Không phải theo dõi chúng ta.” Khương Hành liếc mắt một cái về hướng bàn ăn sau lưng Sở Dao, “Hẳn là theo dõi vị tiểu thư kia. Hai đám người nhìn dáng vẻ như đang chờ đợi đối phương động thủ trước.” Lại bổ sung, “Cũng may có hai phái đang ghè nhau, bằng không vị tiểu thư này sớm đã gặp nguy hiểm.”

“Được, huynh đi mua xe ngựa.” Đoạn Tiểu Giang không hỏi ý kiến Sở Dao, đưa bạc cho Khương Hành còn mình đi đến quầy tìm chưởng quầy trả phòng.

Sở Dao muốn nói lại thôi, không rõ tình huống thế nào nên nàng biết mình không thể nảy sinh lòng tốt. Rốt cuộc nàng cũng là một người cần được bảo hộ, Tiểu Hà am hiểu võ công lại chưa đuổi tới, Tiểu Giang và Khương Hành chỉ am hiểu khinh công.

Chờ Khương Hành vội vàng đánh xe ngựa đến trước cửa khách điếm, Đoạn Tiểu Giang nói: “Đi thôi phu nhân.”

Sở Dao đỡ bàn đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài cửa. Vị tiểu thư sau lưng bỗng nhiên hô to: “Sở Nhị... công tử?”

Sở Dao ngẩn ra, dừng lại bước chân, xoay đầu.

Ánh mắt Đoạn Tiểu Giang càng thêm đề phòng.

Tiểu thư kia cũng quay đầu, không dám tin tưởng nhìn về phía Sở Dao: “Thật là ngươi? Không thể ngờ được ở chỗ này lại gặp được ngươi.”

Sở Dao nhìn kỹ nàng ta, mặt trái xoan, mày lá liễu, lộ ra khí chất an tĩnh điềm đạm của nữ tử Giang Nam -- -- không quen biết, trong đầu không có bất luận ấn tượng gì.

Khoan đã, Sở Dao nghĩ ra rồi.

Nàng ta là Mạnh Quân Quân, nữ nhi của chánh nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ Chiết Giang Mạnh Chấn Bang.

Hai người trước nay tuy chưa từng gặp mặt nhau nhưng lại điều tra rất kỹ càng về đối phương. Bởi vì Mạnh Quân Quân là biểu muội của Ngu Thanh, hai người lúc xưa đã từng là tình địch.

Sở Dao phục hồi tinh thần, lộ ra vẻ mặt hồ nghi: “Vị tiểu thư này chắc nhận sai người rồi?”

Mạnh Quân Quân hơi giật mình: “Nhận sai người?” Sao có thể nhận sai được chứ, nàng đã được ngắm bức họa Sở Dao, trên thế gian này chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, nhưng nữ nhân có dung mạo xuất chúng như vậy đủ để khiến người đã nhìn qua là không thể quên được, cho dù cải trang giả dạng nhưng nhìn vẫn nhận ra. Huống chi lại còn thọt chân, không phải Sở Dao thì là ai?

Chẳng qua nghe nói Sở Nhị vừa mới gả cho Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, vì sao lại xuất hiện ở Chiết Giang?

Sở Dao kiên quyết phủ nhận: “Tại hạ cũng không phải họ Sở.”

Ma ma của Mạnh Quân Quân bất mãn lên tiếng: “Tiểu thư nhà ta kêu một tiếng Sở công tử, ngươi quay đầu lại làm chi?”

Sở Dao thoáng hiện ra vẻ xấu hổ chắp tay: “Góc phòng này chỉ có duy nhất hai bàn của chúng ta, tiểu thư hô to như vậy nên tại hạ vì ngạc nhiên quay đầu lại theo bản năng mà thôi.”

Mạnh Quân Quân thấy Sở Dao không muốn thừa nhận nên không hề miễn cưỡng, hơi hành lễ tạ lỗi: “Là do tiểu nữ nhất thời hoa mắt nhận sai người, mong công tử thứ lỗi.”

“Tiểu thư không cần để ý.” Sở Dao gật đầu ý bảo bỏ qua, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.

Được edit bởi nhà bacom2 ở Wattpad

Đoạn Tiểu Giang che dù giấy, nàng thừa dịp mưa to át đi âm thanh, nói với Khương Hành mặc áo tơi ngồi ở đằng trước: “Khương công tử, trước tiên chúng ta không cần ra khỏi thành, đến khách điếm gần đây trụ lại.”

Khương Hành cau mày: “Phu nhân, tại hạ cho rằng chúng ta vẫn nên rời đi thì tốt hơn, hai đám người này đều không phải lương thiện, lỡ liên lụy đến ngài thì tại hạ không thể nào đòi tiền công Khấu đại nhân được đâu.”

Đoạn Tiểu Giang quát lớn: “Phu nhân phân phó thì huynh cứ làm theo là được, ít nói nhảm.”

Nô tính, đây điển hình chính là nô tính! Khương Hành bĩu môi nửa ngày rồi đầu hàng: “Được được được, ra tiền là đại gia, thích làm gì thì làm.”

Đoạn Tiểu Giang theo Sở Dao ngồi trong xe ngựa, thử thăm dò hỏi: “Phu nhân, ngài quen biết vị tiểu thư kia?”

“Là Mạnh Quân Quân, nữ nhi của cữu cữu ruột nhà Ngu Thanh.” Lần trước Sở Dao và Ngu Thanh nói chuyện phiếm vừa mới nhắc tới vị biểu muội này.

Mạnh gia và Ngu gia đều là nhiều thế hệ quân hộ, không phải là thế gia đại tộc. Mạnh Chấn Bang và Ngu Khang An đều dựa vào bản lĩnh để kiếm quân công, cả hai đều nắm vị trí lãnh đạo quân sự của hai vùng Chiết Giang và Phúc Kiến.

Mạnh Quân Quân năm nay mười chín, số tuổi cũng không nhỏ. Lúc xưa một lòng một dạ không phải Ngu Thanh thì không gả, Ngu phu nhân thật sự không còn cách nào phải đem chân tướng “Biểu ca” thật ra là “Biểu tỷ” nói cho nàng, vì vậy nàng ta mới hết hy vọng. Khi mười bảy tuổi Mạnh Quân Quân đính hôn với nhi tử của Tổng Đốc Phúc Kiến, nhưng vừa mới định thân không lâu thì mẫu thân nàng ta qua đời, hiện giờ đang trong hiếu kỳ.

“Nhìn dáng vẻ này, phiền toái không muốn chọc cũng phải chọc.” Đoạn Tiểu Giang đau đầu. Cũng may đầu óc Sở Dao nhanh lẹ không nhận người quen, ẩn mình trong chỗ tối càng dễ dàng hành động hơn.

“Nghe ý của nàng ta, dường như Ngu Thanh đang trên đường tới đón. Chúng ta còn chưa biết đến tột cùng Ngu gia xảy ra nhiễu loạn gì, nàng ta đi Phúc Kiến coi bộ có quan hệ đến việc này, đâu thể nào mặc kệ được?” Sở Dao nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ xe ngựa, bất an siết chặt tay.

Đối mặt với cục diện như vậy, Khấu Lẫm lại không ở bên cạnh, trong lòng nàng thật sự không thể nào yên ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK