Đại môn phủ Thượng Thư vẫn đóng chặt, có rất nhiều xe ngựa của quan viên lởn vởn bên ngoài, hết thảy đều bị "ăn canh bế môn".
Sở đảng thành rắn mất đầu, lòng nóng như lửa đốt, đồng loạt tìm tới Tạ Tòng Diễm.
Mới đầu Tạ Tòng Diễm cũng không thèm để ý, nhưng cho đến sáng sớm đại triều hội vẫn không thấy bóng dáng Sở Tu Ninh, hắn mới cảm thấy tình hình có chút không đúng, ra khỏi Hoàng cung giục ngựa phi về hướng phủ Thượng thư. Từ khi tám tuổi hắn đã vào phủ, coi như được vị tỷ phu trên danh nghĩa một tay nuôi lớn, so sánh với phụ thân Hoài Vương chưa bao giờ thấy mặt mà đã để lại cho hắn một đống cục diện rối rắm, rõ ràng hắn càng có thân tình với Sở Tu Ninh hơn nhiều.
Cửa chính chưa mở, hắn đi vào từ cửa hông.
Nghe nói Sở Tu Ninh không ở thư phòng, hơn mười ngày qua đều vẫn luôn nhốt mình trong phòng ngủ, hắn lại bị giật mình một phen: “Tỷ phu bị bệnh?”
Đại thị nữ Bình Phong lắc đầu không nói gì, bộ dáng "một lời khó nói hết".
Tạ Tòng Diễm đứng ngoài phòng gõ cửa: “Tỷ phu?”
Đợi nửa ngày mới nghe Sở Tu Ninh đáp lại: “Tiến vào.”
Tạ Tòng Diễm đẩy cửa vô phòng, thấy Sở Tu Ninh đã mặc quan phục sẵn sàng, đang ngồi dựa bàn viết sổ con, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì nhìn vẻ ngoài không có gì bất thường: “Tỷ phu, huynh xin nghỉ vì muốn điều tra vụ phần mộ tỷ tỷ bị trộm?”
Sở Tu Ninh cũng không ngẩng đầu lên: “Ảnh chủ Thiên Ảnh có đến tìm đệ hay không?”
Tạ Tòng Diễm ngẩn ra: “Ảnh chủ?”
Nhìn dáng vẻ vậy là không biết, Sở Tu Ninh ngừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tòng Diễm: “A Diễm này, đệ có nghĩ muốn làm Hoàng đế?”
Lại hỏi thử? Sau khi Tạ Tòng Diễm từ Lạc Dương trở về đã liên tục bị thân thế của mình làm phiền đến cực độ, vốn định phát hỏa nhưng thấy cảm xúc của tỷ phu hình như có chút không đúng, vì thế ăn ngay nói thật: “Hiện tại không có rất mạnh dục vọng.”
Sở Tu Ninh hỏi: “Vậy chính là đã từng có ý tưởng này?”
Tạ Tòng Diễm nói thẳng: “Xác thật có nghĩ tới, tuy nhiên đã muộn rồi, vì thế không muốn nữa.”
Nếu Sở Dao chưa xuất giá, hắn thật có khả năng sẽ đi tranh đoạt một phen để thay đổi thân phận cữu chất. Hiện giờ mọi việc đã định, trong lòng A Dao đã có người, cho dù thay đổi thân phận cũng không hề có ý nghĩa, chẳng lẽ hắn ăn no rỗi hơi hay sao, mù quáng lăn lộn để làm cái khỉ gì?
Ngại cuộc sống của mình quá an ổn?
Sở Tu Ninh không tiếp tục truy vấn, cúi đầu viết sổ con, một khắc sau ném bút đứng lên: “Đi thôi.”
Tạ Tòng Diễm: “Đi nơi nào?”
Sở Tu Ninh chỉnh lại y quan, thong thả ung dung hướng ra ngoài: “Dĩ nhiên là đi Đại triều hội.”
Trên Đại triều hội, Lương Thành Đế lại lần nữa nói ra một câu đủ loại quan viên đang chờ đợi đã lâu: “Các khanh còn có gì dâng sớ hay không, nếu...”
Thủ Phụ Viên Thành cầm ngọc hốt bước ra khỏi hàng: “Vi thần có việc khởi tấu.”
Lương Thành Đế mặt vô biểu tình, đủ loại quan viên cũng đều biết Viên Thủ Phụ muốn nói điều gì, gần đây chỉ có một vấn đề lớn nhất xảy ra trên lãnh thổ Đại Lương, không gì khác hơn là vụ giặc Oa lại đổ bộ vào Đại Lương một cách quy mô, lần này còn có cả quân chính quy của Đông Doanh.
Mỗi lần giặc Oa gây chiến là Viên Thủ Phụ liền sẽ đứng ra đề nghị gia tăng đóng quân vùng duyên hải, nói trắng ra chính là muốn tìm cách cho Ngu gia quân lớn mạnh, tăng thêm hạn mức dưỡng tư quân không được vượt qua hai vạn lên tới mức cao nhất có thể cho Ngu gia, đem quân quyền của vùng duyên hải chặt chẽ nắm gọn trong lòng bàn tay.
Mà Sở Thượng Thư sẽ dùng lý do gia tăng đóng quân không bằng hủy bỏ lệnh cấm biển để phản bác, hơn nữa Thánh Thượng kiêng kỵ Ngu gia, do đó đề nghị của Viên Thủ Phụ sẽ không đi tới đâu, chuyện này không bao giờ giải quyết được gì.
Quả nhiên, nội dung khải tấu của Viên Thủ Phụ chính là việc này.
Lương Thành Đế sau khi nghe xong trực tiếp đưa ánh mắt về hướng Sở Tu Ninh: “Sở khanh?”
Sở Tu Ninh bước ra khỏi hàng: “Khởi bẩm Thánh Thượng, vi thần cho rằng tai họa ở vùng duyên hải đã là lửa sém lông mày, không thể bỏ qua, cho nên chính sách của Viên Thủ Phụ, vi thần tán thành.”
Lời vừa nói ra, bất luận quan viên thuộc phe nào cũng đều kinh ngạc suýt nữa rớt cằm.
Viên Thủ Phụ cũng không thể hiểu được, ngạc nhiên xoay mặt liếc Sở Thượng Thư một cái.
Sở Tu Ninh nghiêm túc trình bày: “Để chống lại ngoại xâm thì tất nhiên phải dẹp yên trong quốc thổ trước đã. Sở dĩ giặc Oa hung hăng ngang ngược không phải không có quan hệ đến hải tặc chiếm cứ vùng biển Đông Nam. Đặc biệt đám hải tặc xưng là Tam kiêu hùng trên biển, không chuyện ác nào mà không làm, thông đồng với địch phản quốc, nhiều lần khiêu chiến pháp luật triều đình. Hiện giờ Nam Dương và các quốc gia Tây Dương chỉ biết nhận thức cờ nhũ vàng của Ma Phong Đảo Đại lão bản Kim Trấm, mà không hề biết đến cờ Song Long của Đại Lương chúng ta.”
Lời này chạm đến đến thể diện của Lương Thành Đế khiến hàng mày Hoàng đế gắt gao nhíu lại.
Sở Tu Ninh nói tiếp: “Nhưng vi thần cho rằng, trước khi gia tăng đóng quân không bằng noi theo vụ liên hợp Phúc Kiến và Chiết Giang hai mươi bốn năm trước, cộng thêm Nam Trực Lệ và Quảng Đông, kết hợp bốn đạo binh lực tấn công hải tặc diệt trừ loạn phỉ, giải quyết nội họa xong thì sẽ đến phiên Oa tặc!”
Viên Thủ Phụ dĩ nhiên tán đồng: “Vi thần tán thành.”
Bốn tỉnh liên quân, người nắm giữ ấn soái nhất định là Ngu Khang An, đối với kế hoạch khống chế vùng duyên hải cực kỳ có lợi. Chẳng qua Viên Thủ Phụ không hiểu nổi vì sao vị sư đệ này của mình đột nhiên vác đá nện vào chân hắn.
Mọi người trong Sở đảng đều có chung vẻ mặt ngây ngốc.
Lương Thành Đế nhíu mày: “Nhưng trẫm nghe nói kẻ quấy rầy biên cảnh cơ bản chỉ là một đám giặc cỏ? Ngu ái khanh trước đó đã từng dâng tấu chương, nói rằng ba trùm thổ phỉ kia đã đóng một vai trò hữu dụng trong việc ngăn cản sự hỗn loạn ở vùng duyên hải đến một mức độ nhất định.”
Chúng thần nghe vậy liền minh bạch, vùng duyên hải rối loạn đã vài thập niên nhưng cũng không loạn ra thành vấn đề gì lớn, Thánh Thượng cũng không muốn vì chuyện này gây ra rung chuyển, ngược lại càng dễ dàng mắc phải sai lầm.
Sở Tu Ninh trình lên một phong mật tin cùng sổ con của mình, trầm giọng nói: “Vi thần thu được tin cầu cứu của Khấu Chỉ Huy Sứ. Khấu Chỉ Huy Sứ bởi vì điều tra vụ án mất trộm ở Đông Cung mà ngàn dặm xa xôi đi đến vùng Chiết Giang Phúc Kiến, đúng lúc gặp phải Oa tặc đổ bộ. Thật may mắn Khấu Chỉ Huy Sứ thấy rõ tiên cơ, phái Cẩm Y Vệ tản ra khắp nơi báo tin, vì thế vùng duyên hải mới miễn được một hồi tai kiếp, nhưng bởi vậy mà lọt vào sự trả thù của hải tặc, hiện giờ đang bị nhốt trên Ma Phong Đảo...”
Chúng thần toàn bộ kinh hãi, tuy rằng mỗi người đều cầu mong Khấu cẩu tặc sớm chết, nhưng cẩu tặc kia đường đường là Chỉ Huy Sứ thân quân của Thiên Tử, thế mà lại bị hải tặc bắt giữ, vậy không phải đã đánh vào mặt mũi của Hoàng đế, đánh vào thể diện của triều đình hay sao?
Lương Thành Đế cầm lấy mật tin hoạn quan trình lên, càng đọc sắc mặt càng khó xem.
Khi Lương Thành Đế đọc tin, Sở Tu Ninh hạ giọng thầm thì với Viên Thủ Phụ đứng bên cạnh: “Sư huynh, nhi tử của huynh và của ta hiện giờ đều ở trên Ma Phong Đảo.”
Viên Thủ Phụ nghe nói Khấu Lẫm bị bắt đang lo lắng cho Viên Thiếu Cẩn, nghe được tin xác định thần sắc cũng trầm xuống, bèn thượng tấu: “Thánh Thượng, lời nói của Sở Thượng Thư cực kỳ chính xác, phải cấp bách thanh trừng nội hoạn trước rồi giải quyết Oa tặc!”
Chúng thần Viên đảng đồng loạt tán thành.
Phe Sở đảng thì đang nghẹn giọng không biết nói sao, bọn họ lý giải tâm tư muốn cứu nhi tử của Sở Thượng Thư, nhưng làm tới mức này thì đâu khác gì đem quân quyền tặng không cho Ngu Khang An.
Sở Tu Ninh lại càng là "lời không khiến người kinh ngạc đến chết không thôi": “Vi thần đề nghị tạm thời phóng thích Chỉ Huy Sứ Chiết Giang Đô Vệ Mạnh Chấn Bang, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội; giao cho Tổng binh Phúc Kiến Ngu Khang An nắm giữ ấn soái, phụ trách tổng điều hành lần liên quân này.”
Không đợi toàn bộ Sở đảng nhảy dựng lên, Sở Tu Ninh lại tiến tới một bước, giọng nói vang vang, “Thần, thỉnh chỉ đi đến tận nơi giám quân!”
Tạ Tòng Diễm cũng bước ra khỏi hàng: “Thần nguyện làm tiên phong!”
Được biên tập bởi bà còm tại wattpad
Trong hậu hoa viên của một ngôi viện tại kinh thành, nữ tử mặc đồ dạ hành đang bẩm báo kết quả Đại triều hội cho Tạ Trình: “Toàn bộ quan viên đứng đầu Nội các đều bỏ phiếu tán đồng, hai đảng cũng không có người nào phản đối, bốn tỉnh liên quân diệt phỉ đã thành kết cục định rồi!”
Tạ Trình ngồi ở nhà thuỷ tạ đạm nhiên cho cá ăn.
“Chủ nhân, Sở Thượng Thư đây là có thái độ gì? Không dám mật báo nên muốn cắt đứt nơi phát ra tài chính của chúng ta?”
Tạ Trình cười: “Bình thường mà thôi, hắn không đi đối phó Kim Trấm ta mới có thể cảm thấy hắn quá đáng sợ. Lựa chọn rời kinh hiển nhiên đã từ bỏ đối địch với ta.”
“Nhưng...”
“Không sao, đây đúng là điều ta muốn, Kim Trấm đâu dễ dàng đối phó như vậy, khiến cho bọn chúng đấu nhau đi thôi, càng loạn càng hay. Tốt nhất chọc giận Kim Trấm, cũng để triều đình mở rộng tầm mắt.”
“Chỉ là... Thiếu chủ hình như cũng lên Ma Phong Đảo.”
Tạ Trình thoáng cau mày.
Nữ tử áo đen nói: “Thiếu chủ từ khi đối đầu với Khấu Lẫm ở trấn Hồng Diệp, một lòng muốn so ra thắng bại với hắn, đã vi phạm mệnh lệnh của ngài. Từ khi đến Lạc Dương lại còn thay đổi mũi thương một đường giúp đỡ Khấu Lẫm...”
“Không quan hệ, để kệ hắn đi, dù sao Khấu Lẫm cũng sống không lâu.” Tạ Trình rải toàn bộ thức ăn cá trong tay xuống hồ, “Ngươi đi một chuyến đến vùng duyên hải, bảo vệ tốt Thiếu chủ.”
“Tuân lệnh.”
Sáng sớm trên Ma Phong Đảo, ánh mặt trời ấm áp, gió biển mang đến vị mặn.
Trên trường bắn, Kim Trấm hơi nghiêng người, kéo căng dây cung, không chút để ý bắn ra một mũi tên về hướng hồng tâm.
Vèo! Mũi tên của Sở Tiêu đuổi theo phía sau. Chỉ kém một chút xíu nữa thôi là có thể ngăn lại mũi tên của Kim Trấm.
Nhìn bộ dáng Sở Tiêu bóp cổ tay thở dài, Kim Trấm an ủi: “Liên tục mấy mũi tên đều chỉ kém một chút xíu, tiến bộ đã cực đại rồi.”
Sở Tiêu lắc đầu: “Sai một ly đi một dặm, thiếu chút nữa cùng với kém xa, căn bản không hề khác nhau.”
Kim Trấm cười ha hả: “Lợi hại lợi hại, có thể minh bạch đạo lý này, thật lợi hại.”
Hiện tại mặc kệ Sở Tiêu làm bất cứ cái gì đều được Kim Trấm khen như đóa hoa, ngược lại cảm thấy Kim Trấm đích thị đang châm chọc mình, hậm hực rút ra một mũi tên từ trong bao đựng tên người hầu đứng sau lưng đang nâng: “Lại nữa.”
“Ca ca, hãy nghỉ một chút đi.” Sở Dao ngồi trên ghế dựa bên trái trường bắn, xem bọn họ mới tờ mờ sáng đã lại đây thi bắn tên.
Từ khi Ngu Thanh đi rồi, cả ngày Sở Tiêu đều ở đây luyện tập bắn tên.
“Ta không mệt.” Sở Tiêu ngắm chuẩn hồng tâm.
“Không mệt cũng nghỉ một chút, muội nhìn đau mắt luôn rồi.” Sở Dao biết ca ca không mệt, bọn họ lúc trước về quê quán Tế Ninh, tòa nhà rất lớn cũng có trường bắn, Sở Tiêu nhàn rỗi nhàm chán ra đó luyện cả ngày, Sở Dao ở một bên ngồi đọc sách phơi nắng làm bạn với ca ca.
Sở Dao chỉ sợ Kim Trấm bị mệt, sớm đã phát hiện trên trán ông ta đã có lớp mồ hôi mỏng. Gần đây nàng phát hiện sức khỏe Kim Trấm dường như không tốt lắm, rất ít sử dụng vũ lực, cả ngày chơi chim tản bộ, ngay cả vẽ tranh cho nàng cũng phải nghỉ ngơi rất nhiều đoạn. Chắc hẳn là năm đó cứu Đoạn Xung, mảnh nhỏ ám khí vẫn ở trong tâm mạch làm ảnh hưởng.
Muội muội đã nói như vậy, Sở Tiêu chỉ có thể dừng lại: “Ta tranh thủ đi nhà xí.”
Hắn ném cung rời đi, Kim Trấm mới đến bên người Sở Dao ngồi xuống, cười cười nói: “Phụ thân ngươi thật là có phúc, được một nữ nhi tri kỷ như vậy.”
Sở Dao đang muốn nói chuyện thì nghĩa tử Tào Sơn vừa vặn từ bên ngoài trở về. Trường bắn này trong phạm vi chỗ ở của hắn, đi ngang qua dĩ nhiên phải tới thỉnh an: “Nghĩa phụ.”
“Thẩm tra đối chiếu xong rồi?” Kim Trấm nhìn một cái về phía tôi tớ sau lưng ôm một chồng sổ sách.
“Vâng ạ.” Tào Sơn cung kính hỏi, “Ngài có cần xem qua?”
“Không cần.” Kim Trấm xua tay, “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi một lát đi.”
Tào Sơn đáp ứng “Vâng ạ”, đang muốn đi thì lại nghe Kim Trấm nói: “Nghỉ một lát rồi lại đây bồi Sở gia đệ đệ luyện bắn tên, ta cũng muốn nhìn xem hiện giờ tài bắn cung của ngươi như thế nào rồi.”
Khóe miệng Tào Sơn co giật một chút: “Được, nghĩa phụ.”
Khi hắn xoay người, ánh mắt lướt qua người Sở Dao.
Sở Dao nhạy bén cảm nhận được, khi nhìn về phía hắn bắt gặp hầu kết của hắn lên xuống, giống như đang nuốt nước miếng.
Bị nàng bắt tại trận, Tào Sơn vội vàng xấu hổ đi mất.
Đáy mắt Sở Dao toát ra vẻ chán ghét.
Kim Trấm an ủi: “Yên tâm, hiện giờ hắn chỉ có sắc tâm, tuyệt đối không dám có sắc đảm.”
Sở Dao nhớ tới chuyện lúc trước Tào Sơn ra tiền mua Mạnh Quân Quân, sắc mặt không vui: “Kim gia, những việc hoang dâm của Nhị công tử, ngài có cảm kích hay không?”
“Ngươi nói là vụ hắn thích thu thập mỹ nhân?”
“Phải.”
“Biết.”
“Nghe nói kinh doanh của ngài hơn phân nửa là do hắn xử lý?”
“Đúng vậy, từ nhỏ ta đã cầm tay mà giáo, mấy năm nay sức khỏe ta không tốt, lười phải nhọc lòng, căn bản đều ném cho hắn.” Kim Trấm khen một câu, “Hắn thực có khả năng, việc kinh doanh chưa từng bị tuột dốc.”
Sở Dao rũ mắt: “Bởi vì là trợ thủ đắc lực của ngài nên ngài dung túng hắn cường đoạt dân nữ?”
Nụ cười trên mặt Kim Trấm thu lại: “Thật ra cũng không khoa trương giống như bên ngoài đồn thổi, nữ nhân của hắn hơn phân nửa là hoa khôi kỹ viện do hắn từ Tần Hoài mua về. Còn phần Mạnh tiểu thư, ta đã tra qua chợ đen, đây là lần đầu tiên hắn đi chợ đen mua người, hẳn là rất thích Mạnh tiểu thư. Hơn nữa, Mạnh - Ngu hai nhà giết không ít người của chúng ta, hắn cũng không biết ta và Ngu Khang An là quen biết cũ, lại càng không biết Đoạn Xung là đại nhi tử của Ngu Khang An, cho rằng chúng ta là thù địch, mua nữ nhi của kẻ thù cũng không có gì không thể. Ngày ấy ta không để ý tới các ngươi là muốn cho Đoạn Xung tới cứu Mạnh tiểu thư, thuận tiện giáo huấn hắn. Ngươi không biết đâu, hắn sợ Đoạn Xung còn hơn sợ ta.”
Sở Dao nói: “Chỉ là...”
Kim Trấm ngắt lời: “Lúc ta bắt đầu làm ăn trên biển, phụ thân hắn vì ta đi tiên phong, mẫu thân hắn giúp ta giải quyết tốt hậu quả. Có một lần chúng ta bị hải quân truy kích và tiêu diệt, vết thương cũ của ta tái phát, phụ mẫu hắn đều vì bảo hộ ta mà chết, đôi phu thê chỉ có một nhi tử duy nhất, lúc ấy còn chưa đến mười tuổi.”
Kim Trấm giải thích như vậy, Sở Dao lập tức câm miệng.
Vốn dĩ Sở Dao cho rằng bởi vì Tào Sơn giỏi về kinh thương, rất có giá trị lợi dụng nên Kim Trấm mới quá mức dung túng. Bây giờ biết được một tầng quan hệ như thế này, với tính cách của Kim Trấm mà không dung túng hắn mới kỳ quái.
Hiện giờ Sở Dao cũng càng ngày càng bình tĩnh giống ca ca, không hề hoài nghi Kim Trấm là thân phụ của hai huynh muội.
Mới đầu nàng không nghĩ ra vì sao Kim Trấm lại đối xử tốt với huynh muội bọn họ như vậy, sau khi tiếp xúc lâu rồi càng thấy càng hiểu rõ, tính cách của người này chính là như vậy, con cái của người yêu, con cái của bạn bè, con cái của ân nhân, hết thảy ông đều có thể coi thành hài tử của chính mình.
Đang nói chuyện thì Sở Tiêu đã trở lại, cầm lấy cây cung: “Tiếp tục nào.”
Kim Trấm vốn định đứng dậy, xa xa nhìn thấy Đoạn Xung đi tới, lập tức ngồi xuống lại: “Ngươi hãy tự luyện trước đi, đợi chút nữa ta kêu Tào Sơn bồi ngươi chơi.”