Khấu Lẫm hơi kinh ngạc nhưng gạt qua một bên: “Việc này không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là, Kim Đại lão bản có thừa nhận Ảnh chủ của Thiên Ảnh là Tạ Trình, ngài là Hộ pháp?”
“Ta và Thiên Ảnh không có quan hệ.” Kim Trấm chắp tay sau lưng trả lời một cách quang minh lỗi lạc, “Tạ Trình đích xác có ân với ta, sau vụ Tháp Nhi Cốc ông ta bị bệnh rất nặng, cần phải dùng một số tiền lớn để giữ mạng. Mới đầu ta không biết, khi mẫu thân A Dao qua đời ta vội hồi kinh chịu tang thì mới biết được. Lúc ấy tim ta đã thành một đống tro tàn, không còn tìm được ý nghĩa gì để sống, vì thế ta tự nguyện ra biển kiếm tiền cho ông ấy. Do đó trong mấy năm đầu ta có cung cấp tiền bạc cho ông ta, nhưng lúc ấy ta chỉ kinh doanh nhỏ mà thôi, không có quá nhiều tiền để cho, hơn nữa ta còn phát hiện...”
“Phát hiện việc lão ta làm cách khá xa với đạo nghĩa của ngài.”
“Đúng vậy, cho nên ta tặng ông ấy tất cả tài sản ta dành dụm được, đoạn tuyệt tới lui nhưng hứa hẹn sẽ bảo thủ bí mật cho ông ấy để báo ân cứu mạng.” Kim Trấm lâm vào hồi ức, “Khi ta một lần nữa mất đi mục tiêu thì lại tương phùng với Đoạn Xung, hai người chúng ta bắt đầu sống nương tựa lẫn nhau, dừng chân ở Ma Phong Đảo."
Khấu Lẫm trầm ngâm: “Từ đấy về sau, Kim lão bản không còn liên lạc với Thiên Ảnh?”
Kim Trấm im lặng một lát: “Từng có một lần. Tám năm trước Tạ Trình tới tìm ta, lại thuyết phục ta gia nhập Thiên Ảnh lần nữa. Ta không đồng ý, cho đến nay chưa từng tái kiến với ông ấy.”
Khấu Lẫm cụp mắt xuống: “Kim lão bản có biết trong Thiên Ảnh có vị Vu y Nam Cương hay không?”
Kim Trấm không trả lời: “Ta đã từng lập lời thề, chuyện gì nên nói ta đã báo hết, chuyện không được nói thì Khấu Chỉ Huy Sứ chớ có làm khó người khác.”
“Có liên quan đến A Dao mà Kim gia cũng không chuẩn bị lo tới?” Khấu Lẫm hơi chắp tay, thành khẩn nói, “Vu y kia đã từng ở kinh thành bắt bao nhiêu nữ tử sinh vào tháng hai. A Dao cũng sinh vào tháng hai, mấy ngày nữa là sinh nhật nàng chắc ngài đã biết rồi.”
Hàng mày Kim Trấm nhíu chặt: “Chuyện này không có khả năng, hắn thích dùng vu cổ, bản thân có võ công cũng không cao, nếu muốn xâm nhập đỉnh núi tránh đi tai mắt của mấy thị nữ, tuyệt đối làm không được.”
Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn thoáng về phía giữa sườn núi: “Kim gia, nghe nói những năm gần đây sức khỏe ngài không tốt, có mấy năm không quản lý sổ sách rồi?”
Ánh mắt Kim Trấm lạnh dần: “Ngươi muốn nói Tào Sơn bán đứng ta, gia nhập Thiên Ảnh? Chẳng những âm thầm giúp đỡ Thiên Ảnh tạo phản, còn bao che Vu y kia gây loạn trên đảo của ta?”
“Thiên Ảnh rất rành rẽ về vụ xúi giục người khác, có thể tám năm trước khi Tạ Trình lên đảo, ngoài mặt là tới thuyết phục ngài nhưng thật ra mục tiêu chính là xúi giục Tào Sơn.” Khấu Lẫm thấp giọng nói, “Rốt cuộc phụ mẫu của Tào Sơn đều chết trong tay hải quân của Đại Lương.”
Kim Trấm lại lần nữa lắc đầu: “Không có khả năng, ta cũng không phải hoàn toàn yên tâm giao cho Tào Sơn, Đoạn Xung vẫn luôn thay ta canh...”
Khấu Lẫm lại cắt ngang một lần nữa: “Nếu Đoạn Xung cũng tham dự thì sao?”
Kim Trấm hơi ngạc nhiên, cười như không cười nói: “Ngươi hoài nghi Tào Sơn ta thật sẽ có chút dao động, nhưng Đoạn Xung khẳng định sẽ không...”
“Ngài cho rằng khi nãy ta gây náo loạn như vậy là vì cái gì?” Khấu Lẫm nghiêng người ghé tai Kim Trấm nói mấy câu.
Truyện được nhà bacom2 ở wattpad edit
Kim Trấm và Khấu Lẫm ra khỏi cánh rừng: “A Thanh!”
Một nam tử mảnh khảnh vững bước tiến lên: “Kim gia!”
“Đi áp giải toàn bộ thị nữ phụng dưỡng Sở tiểu thư trên đỉnh núi đến Khiển Trách Đường!”
“Vâng!”
Kim Trấm lại nói: “Đưa Tào Sơn đến luôn!”
Đoạn Xung ngơ ngác bước lên: “Nghĩa phụ hoài nghi là do Nhị đệ làm? Hắn đâu thể nào có lá gan này?”
Kim Trấm đột nhiên giơ tay chỉ vào hắn, sự tức giận gần như tràn ra trong giọng nói: “Trước tiên ngươi đừng vội vì hắn cầu tình, ngươi cũng cút đến đó cho ta!”
Trong phòng Liễu Ngôn Bạch, Sở Dao nhìn tiên sinh sau khi từ ngoài cửa quay vào phòng luôn đứng ngồi không yên, càng khiến nàng thêm hoảng hốt.
Liễu Ngôn Bạch thấy nàng chồng đôi tay lên nhau đặt ở trên đùi, mu bàn tay bị nhéo thành những vết đỏ chi chít. Hắn đi đến tráp đựng sách của mình, lấy ra một bình sứ trắng cầm đưa cho Sở Dao. Sở Dao tiếp nhận trong tay, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn cố gắng thả lỏng nhưng không thể được.
Liễu Ngôn Bạch đứng trước ghế mây, cúi đầu nhìn thẳng vào Sở Dao: “Khấu phu nhân, làm phiền phu nhân mở nút bình ra rồi đặt dưới mũi ngửi một hơi.”
Sở Dao do dự không động, ngẩng đầu dò hỏi: “Đây là gì thế?”
“Mê dược.” Liễu Ngôn Bạch nói thẳng không cố kỵ, thanh âm tựa "châu ngọc lạc bàn", “Sau khi ngửi xong phu nhân sẽ hôn mê một thời gian.”
“Tiên sinh, vì sao ta phải hôn mê?”
“Vậy thì mới có thể khống chế tốc độ khuếch tán của chất độc trong người phu nhân.” Thông qua hai đường máu trong tròng mắt của Sở Dao, xem ra loại cổ ở trong người nàng thời gian không dài, an tĩnh nghỉ ngơi đối với nàng càng tổt hơn một chút, “Có phải phu nhân không tin được ta?”
Biết người trước mặt là Thiên Ảnh Thiếu chủ, Sở Dao đương nhiên có chút không tin được. Thế nhưng Khấu Lẫm lại tin, còn dặn dò nàng hết thảy đều nghe theo Liễu Ngôn Bạch.
Sở Dao đã chậm rãi ý thức được, chuyện hôm nay cũng không phải đơn giản là có hoa tặc nổi lên sắc tâm muốn làm chuyện bậy bạ, mà Khấu Lẫm cũng không phải đơn giản đi giúp nàng xả giận.
Tình thế coi bộ sẽ có giông bão sắp kéo đến.
Sở Dao có quá nhiều chuyện để lo, thật sự không muốn hôn mê, nhưng nàng cũng đồng thời ý thức được thân thể của mình hẳn là xảy ra vấn đề lớn. Hiện giờ không được để đầu óc bị trói buộc, đó có lẽ là chuyện nàng nên làm nhất.
Sở Dao vừa nghĩ vừa chậm rãi rút ra nút bình, tựa người vào lưng ghế rồi đưa bình sứ lên mũi: “Ta tin tưởng tiên sinh.”
Mê dược này công hiệu cực nhanh, giọng nói nàng vừa cất lên thì tầm mắt đã mơ hồ không rõ.
Liễu Ngôn Bạch thật cẩn thận lấy đi chiếc bình rỗng trong tay Sở Dao, cầm một tấm chăn trên giường lại đây đắp lên người nàng. Sau đó ngồi xuống một lần nữa chờ vị Hoàng đại phu kia đến.
“Sở tiểu thư?” Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa có thanh âm vang lên.
Liễu Ngôn Bạch ra mở cửa, thấy bên ngoài là một nam nhân như Sở Dao hình dung, khoảng hơn hai mươi, môi hồng răng trắng ngọc thụ lâm phong, diện mạo thật quá tốt.
Nhưng thật ra tiêu chuẩn của Giang Thiên Dữ thu đồ đệ đều giống nhau, phải có diện mạo thật đẹp.
Nghe nói Giang Thiên Dữ thu nhận tổng cộng bảy đồ đệ, Liễu Ngôn Bạch chỉ thấy qua hai tên, là Đại đệ tử và Thất đệ tử. Đại đệ tử vẫn luôn ở kinh thành, mười năm trước Giang Thiên Dữ bị Liễu Ngôn Bạch đuổi ra khỏi kinh, là do Đại đệ tử tới điều trị cho Tạ Trình, đồng thời phụ trách luyện dược cho Tống Thế tử. Còn về phần Thất đệ tử tuổi nhỏ nhất mà thiên phú lại rất cao, được Giang Thiên Dữ đưa tới bên người Đại đệ tử đi theo học tập.
Nhưng vào năm trước khi Thiên Ảnh khuyến khích Tống gia khai chiến với Khấu Lẫm rồi bị Khấu Lẫm phá tung sào huyệt ở Hồng Tụ Chiêu, cả hai đồ đệ lớn nhất và nhỏ nhất của Giang Thiên Dữ đều chết thảm dưới hang ổ trong lòng đất.
Từ đó suy ra đã khiến Liễu Ngôn Bạch cảm thấy, có lẽ Giang Thiên Dữ xuống tay với Sở Dao không quan hệ đến vụ nàng sinh vào tháng hai. Nữ nhân hắn muốn bắt ngoại trừ sinh vào tháng hai thì còn phải là tấm thân xử nữ. Trong vụ này mục đích của hắn chắc hẳn để trả thù Khấu Lẫm, báo thù cho đồ đệ yêu thích của mình.
Đang làm bởi nhà bacom2 ở wattpad
Trong Khiển Trách Đường trên sườn núi người quỳ đầy đất. Hàng cuối cùng là đám người phụ trách hiệp trợ Tào Sơn xử lý kinh doanh, run rẩy quỳ sát đất không dám ngẩng đầu lên. Hàng giữa là mười thị nữ gần đây chăm sóc ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của Sở Dao, ngoại trừ bốn đại thị nữ, sáu người khác cũng run như cầy sấy. Quỳ hàng đầu tiên là Đoạn Xung và Tào Sơn, cả hai đều cúi đầu.
Kim Trấm ngồi ở vị trí chủ vị sau án đài, án đài đặt sổ sách chồng chất như núi nhưng Kim Trấm không xem một quyển nào, ngữ khí lạnh như băng: “Các ngươi tính toán cứ như thế mà qua mặt ta phải không? Cho rằng các ngươi hợp tác thì sẽ không có một khe hở, dù ta muốn tra cũng tra không ra?”
Tào Sơn cúi đầu càng thấp.
Đoạn Xung vốn hoàn toàn không hiểu vì sao Kim Trấm tức giận với hắn, đợi đến khi đi vào Khiển Trách Đường nhìn từng chồng sổ sách từ bên ngoài ôm vào, sống lưng hắn rốt cuộc không thể thẳng lên.
So với không khí nghiêm túc của nội đường, Khấu Lẫm nhàn nhã ngồi ở ghế đầu tiên phía bên trái, đùa nghịch bộ trà cụ tử sa trên bàn thấp bên cạnh, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh khó hiểu.
Kim Trấm trầm giọng cảnh cáo: “Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu các ngươi thẳng thắn, ta và các ngươi vẫn là phụ tử, bất luận phong ba bão táp gì ta sẽ cùng gánh vác với các ngươi. Nhưng nếu để ta tự mình điều tra ra... từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Tào Sơn và Đoạn Xung chợt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ: “Nghĩa phụ...”
Kim Trấm hơi xoay đầu nhìn về phía bệ cao đặt lư hương Toan Nghê cạnh cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Lấy một nén nhang này làm hạn định, trước nay ta nói một không hai, các ngươi so với ai khác đều biết rất rõ ràng.”
Hai người đồng loạt nhìn về hướng lư hương, thấy vòng nhang kia chỉ còn không đến một nửa.
Tào Sơn xoay mặt nhìn Đoạn Xung, ánh mắt hoảng loạn, như muốn dò hỏi Đại ca phải làm sao bây giờ.
Đoạn Xung siết chặt nắm tay, khi nói chuyện đôi mắt hung ác tựa sói lang nhìn chằm chằm Khấu Lẫm: “Nghĩa phụ hoài nghi chúng con, dù sao cũng phải cho chúng con một lý do chứ? Chỉ nghe lời nói một bên của người ngoài hay sao?”
“Muốn nghe lý do? Cũng tốt! Thay vì để các người giằng co, một bên không chịu nói một bên không đành lòng tra xét, vậy ta đây sẽ giúp một chút.” Khấu Lẫm nhìn về phía Kim Trấm, ý nhờ ông cho người lui ra, có một số việc không tiện để quá nhiều người biết.
“Các ngươi lui xuống trước đã.” Kim Trấm chỉ vào một đám người quỳ phía sau Đoạn Xung và Tào Sơn.
Đám người đi rồi, Khấu Lẫm nhếch chân lên bắt chéo: “Ta từng làm thám báo sáu năm trong quân, lại vào triều làm quan mười năm trong Cẩm Y Vệ, nhiệm vụ của thám báo là phụ trách điều tra tình hình địch quân, nhiệm vụ của Cẩm Y Vệ là phụ trách giám sát đủ loại quan viên, mười sáu năm "lưỡi đao liếm huyết" khiến ta dưỡng ra tật xấu đê tiện cả ngày nghi thần nghi quỷ. Những người trong vòng mười thước quanh thân ta và vùng đất trong vòng trăm trượng nơi ta đặt chân, tuy không nói là ta có thể biết rõ ràng mọi thứ, nhưng nhất định sẽ phải tìm hiểu kỹ càng, nếu không mỗi ngày sẽ sống rất bất an.”
Tào Sơn khinh thường liếc hắn một cái: “Vậy ngươi đã nhìn ra cái gì?”
Khấu Lẫm chỉ vào hắn âm u nói: “Nhìn ra ngươi thật háo sắc, mỗi lần nhìn thấy phu nhân ta là phải nuốt nước miếng vài lần, không biết trong đầu nghĩ ra chủ ý dơ bẩn gì.”
Sắc mặt Tào Sơn trắng nhợt.
“Nhưng trọng điểm là ở trên người Đoạn Xung.” Giọng điệu Khấu Lẫm lại khôi phục bình thường, “Ngươi ở chân núi dựng mấy gian nhà gỗ nhỏ, thích tới lui một mình...”
“Có vấn đề?” Đoạn Xung nhìn hắn.
Khấu Lẫm lắc đầu: “Không thành vấn đề, có vấn đề chính là ba mặt của căn nhà gỗ tiếp giáp với rừng cây, mà trong rừng có đội tuần tra nghiêm ngặt.”
Đoạn Xung nói: “Có đội tuần tra thì sao chứ? Ta không thích có người tự tiện xông vào chỗ ở của ta quấy nhiễu thanh tịnh.”
“Không sai, ngươi không thích có người quấy nhiễu thanh tịnh, nhưng ta phát hiện một việc lạ -- khi ngươi ở trong nhà có ba đội tuần tra tổng cộng chín mươi người, nhưng khi ngươi không ở thì lại có đến năm đội tuần tra vị chi một trăm năm chục người.” Khấu Lẫm bật cười, “Cũng không phải bởi vì Mạnh Quân Quân vào ở mới tăng mạnh đề phòng, từ trước tới nay đều như thế.”
Đoạn Xung giật giật môi nhưng không nói gì.
Khấu Lẫm tiếp tục: “Đây chỉ có thể thuyết minh chỗ ở của ngươi có thứ gì đó rất quan trọng, yêu cầu canh gác nghiêm mật. Nhưng mấy gian nhà gỗ ngươi ở bày biện rất đơn giản, vừa xem là thấy ngay trong ngoài; ngươi yên tâm để Mạnh Quân Quân ở lại bên trong, Ngu Thanh và phu nhân ta đi thăm Mạnh Quân Quân ngươi cũng không chút nào khẩn trương, cho nên ta đoán đồ vật ngươi muốn bảo hộ không ở trong nhà... Nhà của ngươi tựa lưng vào núi, vậy thì bảo vật kia chắc hẳn trong hang động của ngọn núi sau nhà ngươi”
Trán Đoạn Xung dần dần toát mồ hôi lạnh.
“Tuy ta phát hiện một chỗ khác thường này nhưng lại không thèm để ý, bởi vì ngươi là hải tặc -- hải tặc tàng bảo thì cũng hết sức bình thường như chuột đào hang. Nhưng sau đó ta thu được một tin tức đáng tin cậy chỉ ra sự âm thầm liên hệ giữa Ma Phong Đảo và Thiên Ảnh, Ma Phong Đảo chính là Đại kim chủ sau lưng Thiên Ảnh.
Tin tức đáng tin cậy này thật ra xuất phát từ quan sát thái độ của Liễu Ngôn Bạch.
Khấu Lẫm mời Liễu Ngôn Bạch lên đảo với mục đích là để mở rộng tầm nhìn cho hắn. Thế nhưng khi Liễu Ngôn Bạch lên đảo thì lại vô cùng thờ ơ, ánh mắt nhìn Khấu Lẫm tựa như đối đãi với một tên ngốc bị tẩy não. Biểu tình lời nói và hành động của Liễu Ngôn Bạch lộ ra rõ ràng sự khinh thường đối với Kim Trấm.
Lúc trước khi Sở Dao bị bắt cóc ở thành Kim Trúc, Ngu Việt hoài nghi có thể là việc làm của Tào Sơn và khi nhắc tới Ma Phong Đảo, Liễu Ngôn Bạch cũng giống như Khấu Lẫm gần như không biết gì về hòn đảo này nên rất lo âu.
Thế mà sau khi lên đảo, thái độ Liễu Ngôn Bạch chuyển biến thật lớn, thuyết minh hắn nhất định đã phát hiện Ma Phong Đảo và Thiên Ảnh cùng một nhịp thở. Đối với việc tài chính mà Thiên Ảnh dùng để vận hành được cung cấp từ tiền dơ của hải tặc, Liễu Ngôn Bạch không có cách gì tiếp thu, trong lòng cực kỳ bài xích nên mới có thể hiển lộ ra biểu cảm khinh thường với Kim Trấm.