Khấu Lẫm tiếp tục đi dọc theo con đường rải sỏi, lại ngắm nhìn Kim Trấm ăn mặc hoa hòe loè loẹt phía trước, hoàn toàn không còn cảm giác đây là nhà giàu mới nổi, chỉ còn lại sự sùng bái và kính ngưỡng.
Đầu óc của hắn đều chứa đầy câu nói của Kim Trấm “Người đi tiên phong luôn vượt qua người nối gót, dù cho đối mặt với ngàn vạn người cũng sẽ dũng cảm bước tới”, thật sự là một tư tưởng quá sức tân tiến về cách nắm giữ hải dương để làm giàu và cách kinh doanh táo bạo.
Khấu Lẫm trong lòng nhận định rõ ràng, Kim Trấm biết được Khấu Lẫm hắn đây rất tự đắc với bản lĩnh kinh doanh nên chỉ thuận miệng giải thích vài câu, mượn chuyện này để chèn ép khí thế của hắn. Nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác bị đánh bại, bởi vì chỉ khi hai đối thủ có thế lực ngang ngửa thì lúc thắng thua mới có thể sinh ra cảm giác thành công hay thất bại. Còn trong trường hợp này, mặc dù Kim Trấm chỉ thoáng nhắc tới, Khấu Lẫm hắn cũng chỉ cái hiểu cái không, nhưng trong ý thức của hắn ngay từ đầu đã mơ hồ cảm giác được, đã nhận ra bản thân mình căn bản không thể nào đứng cùng một tầm cỡ so với Kim Trấm.
Mà “Tầm cỡ” này không chỉ cách xa về tài phú, mà còn bỏ xa cả về trí tuệ khí phách cùng tầm nhìn dài ngắn.
Kim Trấm đi phía trước dẫn đường, chỉ cảm thấy ánh mắt Khấu Lẫm chiếu vào sau lưng nóng rát, làm lưng mình như bị kim chích.
Quả thật đúng như những gì Khấu Lẫm suy nghĩ, ông không phải ăn no rửng mỡ lôi bản đồ thương nghiệp ra khoe khoang với Khấu Lẫm, ông chỉ muốn giải thích tiền tài của mình không dơ, lại cùng “Đấu phú” để đả kích hắn một chút mà thôi.
Nhưng xem bộ dáng của Khấu Lẫm, coi bộ kế hoạch đả kích của mình đã bị thất bại hoàn toàn?
Kim Trấm cũng không khỏi có chút nghi hoặc: Hay là hắn nghe hiểu? Lại còn đồng ý?
Anh chàng này cũng khá thú vị!
Truyện do bà còm edit, đăng tại wattpad
Cảm xúc hỗn loạn của Khấu Lẫm mãi cho đến khi tiến vào noãn các nhìn thấy Sở Dao mới kết thúc.
Kim Trấm chỉ nói ý thức Sở Dao đang bị chi phối vì bảo hộ Sở Tiêu, nhưng chưa nói hiện tại bộ dáng nàng tệ đến nông nỗi này. Nàng ôm mắt cá chân nằm cuộn tròn trên giường, mồ hôi và nước mắt đan xen, tóc dài rối tung gần như ướt đẫm.
Khấu Lẫm cởi xuống tráp binh khí ném đại trên bàn, cuống quít đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xem xét trán của nàng: “Dao Dao?”
Hắn liên tiếp hô vài tiếng, hai mắt nàng vẫn nhắm chặt dường như không nghe được.
Kim Trấm chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào: “Ý thức của A Dao không tỉnh táo nhưng chắc hẳn có thể nghe được, ngươi hãy trò chuyện với A Dao nhiều hơn để phân tán lực chú ý, khiến A Dao không còn chuyên chú nắm chặt lấy A Tiêu không buông.”
Khấu Lẫm thắc mắc: “Bản quan phải nói gì?”
“Kỳ lạ, thân là trượng phu mà sao ngươi thất bại thế?” Kim Trấm nói thẳng không cố kỵ, không sợ đả thương lòng tự trọng của hắn một chút nào, “Thông thường loại cảm ứng song sinh này tuổi càng lớn thì số lần phát sinh càng ít, đặc biệt là sau khi có người yêu thì cảm ứng sẽ càng ngày càng yếu. Hiện giờ xem ra, coi bộ ngươi và A Dao vẫn chưa hề có tâm ý tương thông; giữa ngươi và A Tiêu, A Dao rõ ràng coi A Tiêu mới là một nửa kia của chính mình."
Song sinh huynh muội, trước nay Khấu Lẫm chưa từng ăn dấm của Sở Tiêu, một phen nói móc của Kim Trấm đột nhiên khiến trong lòng hắn dâng tràn một cỗ cảm giác chua xót nồng đậm, bèn căng da đầu biện giải, “Chúng ta mới thành thân không lâu, nàng và Sở Tiêu đã ở chung hai mươi năm, không so được với nhau chẳng phải quá bình thường?”
Kim Trấm mím môi: “Vậy ngươi hãy nói chút lời ngon tiếng ngọt, làm A Dao minh bạch nửa đời sau người làm bạn nàng chiếu cố nàng chính là ngươi. A Dao và A Tiêu sau khi rời khỏi cơ thể mẫu thân đã là hai con người độc lập, phu thê hai người mới là nhất thể, hiểu hay không?”
Trải qua một phen nghiêm túc suy tư, Khấu Lẫm hình như đã hiểu: “Vậy Đại cữu tử của ta làm sao bây giờ?”
Kim Trấm sớm có đối sách: “Đương nhiên cũng phải khiến cho hắn cũng minh bạch đạo lý này, thân phận của hắn không chỉ để làm huynh trưởng của người khác.”
Khấu Lẫm hỏi: “Kim lão bản tính làm thế nào?”
“Ngươi quản tốt A Dao là được.” Kim Trấm không muốn nhiều lời, xoay người rời khỏi noãn các.
Khấu Lẫm cứ theo thói quen hoài nghi rồi phân tích ngôn hành cử chỉ của Kim Trấm, chưa nắm được vì sao ông ta lại hiểu biết rõ đến thế về loại song sinh phản ứng này, nhưng phân tích tới phân tích lui cũng không tìm ra giải thích hợp lý. Với tình trạng trước mắt, Khấu Lẫm cho rằng cứ dựa theo ông ta dặn dò mà làm là lựa chọn chính xác nhất.
Tuy nhiên, bốn chữ “Lời ngon tiếng ngọt” thật đúng là làm khó Khấu Lẫm.
Hắn bế Sở Dao đã cong thành con tôm vào lòng, ấp nàng vào trong ngực ngữ khí bất mãn: “Nàng còn quở trách ta xem trọng tiền tài hơn nàng, vậy chẳng phải nàng cũng đặt ca ca lỗ mãng kia lên vị trí thứ nhất hay sao? Nàng và hắn song sinh nhất thể tâm ý tương thông, vậy ta đây tính là cái gì?”
Sau khi oán giận xong, hắn lại dùng sức ôm chặt Sở Dao, nửa bên sườn mặt dán vào vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, khe khẽ thở dài, “Nhưng nếu ta không thể khiến nàng toàn tâm toàn ý tin cậy ta, tóm lại là ta sai. Hai người sống chung với nhau thật sự không dễ dàng như vậy, cũng may chúng ta còn rất nhiều thời gian, nàng hãy mau khỏe lại, cắt đứt cảm ứng giữa nàng và ca ca, vậy là chúng ta có thể thành phu thê chân chính, sinh ra mấy hài tử, rốt cuộc ta cũng gần ba mươi...”
Nói tới đây hắn chựng lại, vội sửa miệng, “Chậc, thôi thì sinh một đứa là được, tốn tiền lắm!” 😂
Trầm mặc một lát lại nói, “Không, vài năm nữa vẫn đừng nên sinh đứa nào thì tốt hơn. Hài tử đấy à, sinh ra còn phải dưỡng, không chỉ tốn tiền mà còn phải tốn tâm tư. Dạo này ta chứng kiến quá nhiều bi kịch mà hài tử phải gánh chịu, càng thêm cảm giác việc nuôi dưỡng hài tử cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ngay cả làm phu quân người khác mà ta còn chưa học được, chỉ sợ càng không biết làm cha như thế nào. Sự tình vẫn còn chưa nắm chắc, không cần nóng lòng quá đâu.”