"Kim gia nói đến đâu rồi, hiện giờ ngài vẫn đang chính trực tráng niên." Sở Dao thật không phải là khen đãi bôi, khi mười mấy hai mươi tất nhiên bừa bãi tiêu sái, nhưng qua bao nhiêu năm thăng trầm, một nam nhân giống như trải qua lễ rửa tội trở nên ổn trọng thành thục, lúc này mới là người có mị lực nhất, "Vốn dĩ kiểu dáng y phục tiểu nữ cũng không phải ghét bỏ gì, nghe ngài giải thích xong thì cứ như vậy là được rồi."
Kim Trấm cười: "Không cần chắp vá, dù sao cô nương cũng không thể rời đảo quá sớm. Không phải cô nương sợ phu quân và ca ca lo lắng hay sao, hôm qua ta đã phái người truyền tin thỉnh bọn họ lên đảo tới bồi cô nương."
Sắc mặt Sở Dao đột nhiên trắng bạch: "Kim gia ngài..."
Kim Trấm ý bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy: "Không có ý gì khác, ta đã gặp lại cô nương, làm sao có thể không gặp luôn ca ca của cô nương được. Huống chi ta đã phái người đi tìm vị thần y kia, nếu đưa cô nương trở về thì cô nương cũng chỉ đi đến Ngu gia chờ tin tức, chi bằng lưu tại trên đảo trị chân không phải cũng giống nhau? Chẳng qua trước đây ta cũng đã hỏi thăm qua về thần y trị liệu gân cốt, còn bắt về đảo không ít."
Sở Dao hơi giật mình, Kim Trấm cũng tìm đại phu trị chân giúp nàng?
Kim Trấm nói một cách ghét bỏ: "Cái đám gọi là thần y thật sự có một đống tật xấu, kiểu này không trị, kiểu kia không trị. Ta bèn bóp nát xương bánh chè của bọn họ xem bọn họ có chịu trị hay không, cuối cùng chứng minh toàn là những hạng người "có tiếng mà không có miếng"."
Sở Dao hít vào một hơi thật sâu.
Kim Trấm an ủi: "Cho nên gã gọi là thần y này, cô nương cũng chớ ôm quá lớn hy vọng."
Sở Dao vốn cũng không ôm hy vọng, hiện giờ chỉ âm thầm toát mồ hôi lạnh cầu phúc cho vị thần y kia.
Bên ngoài lại truyền đến thanh âm: "Kim gia, Y Hạ..."
"Tới ngay."
Kim Trấm đi ra ngoài, lại không yên tâm quay đầu dặn dò: "Nghe nói đêm qua cô nương suốt đêm không ngủ, trước tiên hãy nghỉ ngơi một lát, chờ ta giải quyết công việc xong thì mang cô nương xuống núi đi dạo."
Sở Dao đang chuẩn bị nói "Được", hiện tại nàng cũng không còn mang lòng cảnh giác đối với Kim Trấm, hẳn là có thể ngủ ngon. Đột nhiên đầu óc choáng váng, dưới chân lảo đảo.
Kim Trấm vốn đã đặt tay lên cửa, thấy thế vội vàng phóng tới đỡ lấy nàng.
Sở Dao biết rốt cuộc ca ca đã bị vựng huyết, trong lòng vui mừng vội vàng giải thích: "Một đêm không ngủ nên đầu óc có chút choáng váng, tiểu nữ đi nằm một lát là được."2
Kim Trấm thấy bộ dáng này không giống nghỉ ngơi không đủ, trước tiên ôm nàng lên giường, duỗi tay sờ trán nàng, độ ấm vẫn còn ổn; "Cô nương..."
Trong chớp mắt Sở Dao đã mất đi ý thức.
Kim Trấm vội vàng đẩy cửa sổ: "Kêu Hoàng đại phu tới đây!"
Tại huyện Kim Trúc.
"Sở Dao" từ trên giường mở to mắt, hít một hơi thật sâu.
Khấu Lẫm ngồi ở mép giường nhìn "Sở Dao" không chớp mắt, chờ nàng nói câu đầu tiên biểu lộ cảm xúc, nhờ đó mà có thể phán đoán mấy ngày nay qua nàng đã trải qua tình cảnh gì.
Nữ tử yếu ớt dung mạo diễm lệ mà bị bắt vào trong ổ hải tặc sẽ phải phát sinh chuyện gì, Khấu Lẫm căn bản chỉ suy nghĩ thôi cũng không dám...
Loại cảm giác thất bại bất lực với bản thân như thế này, rất nhiều năm hắn chưa từng trải qua.
"Sở Dao" giãy giụa ngồi dậy, ánh mắt quét một vòng thoáng nhìn trên mặt đất có một đống vải bông đầy máu, "nàng" vội chụp lấy cánh tay Khấu Lẫm xem xét trái phải: "Chàng bị thương à? Bị thương chỗ nào?"
"Sau vai." Khấu Lẫm vội trả lời nàng, chú ý quan sát thần sắc của nàng, hình như vẫn còn ổn... "Không cẩn thận bị chém một đao, đã bôi một lọ kim sang dược trân quý một ngàn lượng vàng, năm ngày trôi qua đã tương đối lành lại không sao nữa rồi." Lại giải thích, "Máu kia không phải của ta, là của ca ca."2
"Sở Dao" vừa mới thở phào một hơi lại nghe được câu sau của Khấu Lẫm, mới cảm giác cổ tay thật sự đau thấu tim. Vén lên tay áo vừa thấy, hóa ra cổ tay bị đao cắt máu thịt nhầy nhụa.
"Ta thu được thư Đại lão bản mời ta và ca ca lên đảo, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ..." Khấu Lẫm từ trong lòng ngực lấy ra kim sang dược trị thương rất hiệu quả, kéo qua cổ tay "nàng", đột nhiên có chút không dám nhìn vào đôi mắt "Sở Dao", "Nếu biết chắc chắn nàng vẫn còn sống ở trên đảo thì "đầm rồng hang hổ" ta cũng sẽ đi. Nhưng suốt mấy ngày qua ca ca vẫn luôn không thể cảm ứng được nàng, ta có chút hoài nghi có phải nàng đã chết hay không? Nếu đúng như thế, ta mang ca ca lên đảo cũng vô ích mà thôi, cho nên ta đã ra tay tàn nhẫn chém thêm ca ca mấy đao, nàng có thể thông cảm được không?"
"Chàng làm đúng." "Sở Dao" gật đầu tỏ vẻ mình hiểu được, thấy ánh mắt Khấu Lẫm vẫn luôn trốn tránh, "nàng" vỗ vỗ mu bàn tay chàng trấn an, "Phu quân, thiếp không có việc gì, bình an vô sự."
Vốn dĩ nàng cũng muốn thử Khấu Lẫm một chút, nếu bản thận bị nhục nhã mất đi trong sạch thì thái độ của chàng sẽ như thế nào? Nhưng nàng biết thử như vậy không hề hay ho gì, sẽ chỉ làm Khấu Lẫm khó chịu nhiều hơn trong chốc lát, vì thế vội vội vàng vàng thuật lại chuyện Kim Trấm là người quen cũ của mẫu thân từ đầu đến đuôi.
Khấu Lẫm nghiêm túc nghe, phải mất thật lâu mới tiếp thu được nàng thật sự không bị tàn phá, cũng không phải ngụy trang tỏ ra bình tĩnh, cả người hắn rốt cuộc như được hồi sinh, thở hắt ra một đống âu lo tích tụ trong lồng ngực.