Một tháng sau.
Khấu Lẫm đã bảo cho Sở Dao thời gian suy xét, hơn một tháng không thấy bóng dáng chàng ta đâu. Thật ra vào đêm Sở Dao cự tuyệt, Khấu Lẫm nhảy cửa sổ rời đi nhưng một canh giờ sau đột nhiên quay lại, không hề nói với nàng một câu nào, chỉ lục lọi hộp trang điểm của nàng một chút rồi lại tức khắc đi mất.
Về sau mới hoàn toàn không thấy bóng dáng, Khấu Lẫm chỉ phái người đem bức họa giả Núi Sông Vạn Dặm trong chiếu ngục tới đưa nàng, dặn nàng ở trong nhà mô phỏng, dường như không ôm hy vọng trước khi quốc yến đầu xuân sang năm tìm được bút tích thực.
Sở Tu Ninh dành ra thư phòng trên lầu hai cho nàng sử dụng để làm phòng vẽ.
Năm lần bảy lượt Sở Dao muốn tán gẫu một chút về chuyện Khấu Lẫm với phụ thân, nhưng mỗi lần mới vừa đưa ra chủ đề thì lại có khách tới quấy rầy. Mà dạo này phụ thân hình như cực kỳ phiền lòng, không thích hợp nói đến vấn đề này. Vì thế nàng liền dẹp bỏ tạp niệm, hết sức chuyên chú vẽ suốt cả tháng, chờ đợi đến ngày mùng sáu tháng mười hai.
*By Bà Còm in Wattpad*
Vào đêm yến tiệc đại thọ bảy mươi của Định Quốc Công Tống Tích, Sở Tiêu không tình nguyện bị bắt ngửi máu gà, hôn mê bất tỉnh để Sở Dao nhập vào thân. Ngu Thanh trang điểm thành thị nữ, phấn son thật dày để che giấu tai mắt.
Trên đường tới phủ Định Quốc Công, Ngu Thanh nằm ngửa trong xe ngựa chơi một cửu liên hoàn. Nhìn "Sở Dao" khẩn trương vặn trắng tay, Ngu Thanh bèn đưa cửu liên hoàn cho nàng: “Muội chơi cái này đi, nhìn muội vặn xoắn bàn tay mềm mại của Sở Đại thành cái dạng gì kìa, muội không thấy đau nhưng ta đau lòng đấy.”
"Sở Dao" không cầm, hồi hộp lo lắng: “Muội khẩn trương quá.”
“Có ta theo sát bên cạnh muội, đừng sợ.” Ngu Thanh cầm lấy tay nàng vuốt ve, cười toe toét, “Bọn chúng cũng chỉ dám ở sau lưng âm thầm tính kế mà thôi, nếu giáp mặt đánh với ta, chỉ cần một mình ta cũng có thể đấu với một đội.”
Sợ Sở Dao hoài nghi mình khoác lác, Ngu Thanh vỗ ngực: “Thật đấy, muội đừng coi ta giống như khi xưa chỉ biết đánh đám du côn, ta đã lợi hại hơn biết bao nhiêu so với năm năm trước rồi. Lúc mới vừa đến Phúc Kiến đánh giặc Oa, ta không có kinh nghiệm nên giết người còn run rẩy. Cha ta bèn bắt ta đi tiêu diệt thủy trại, ta đây lẻ loi một mình, sử dụng trường thương tiêu diệt toàn bộ thủy trại đấy.”
“Muội không hoài nghi khả năng của tỷ.” Giặc Oa rất mạnh, lại thường tấn công biên cảnh, kinh nghiệm thực chiến của Ngu Thanh nhất định rất phong phú, Sở Dao không cần chứng kiến cũng có thể nghĩ ra được, “Muội chỉ sợ bản thân chưa từng trải qua đại sự, nếu lỡ làm không tốt thì sẽ phá hỏng kế hoạch của mọi người.”
“Cứ việc yên tâm, Khấu Chỉ Huy Sứ làm việc rất ít xảy ra bại lộ, cho dù muội làm sai hoàn toàn thì y cũng sẽ có hậu chiêu.” Ngu Thanh cười nhạo nàng nghĩ nhiều, tiếp tục chơi cửu liên hoàn, “Cái này không quá thú vị, ta vẫn thích chơi khóa cơ quan hơn.” Nói đến khóa cơ quan, Ngu Thanh lại cảm khái, “Chợt nhớ tới tiểu nhi tử của Vương gia, thật quá đáng tiếc, nếu còn sống thì hiện giờ cũng có thể là rường cột nước nhà.”
"Sở Dao" thuận miệng phản bác: “Cứ cho là Vương gia không đổ thì huynh ấy cũng không vào triều được. Tuy nói tuyển quan phải xem thực lực của bản thân, nhưng huynh ấy bị bệnh xương cốt, lưng bị còng xuống, dung mạo bình thường...”
“Hả?” Ngu Thanh ngẩn người, “Hay là người năm ấy ta nhìn thấy không phải Vương Sử Khiêm? Tuy hắn trông có chút xanh xao nhưng thân hình cao thẳng, hôm đó che dù từ hoa viên đi đến, thực sự là một thiếu niên ôn nhu tuấn mỹ, ta thấy mà quả thực phải chảy nước miếng.”
"Sở Dao" cũng hơi sửng sốt: “Tỷ thấy huynh ấy là lúc mấy tuổi?”
Ngu Thanh ngẫm nghĩ: “Khi ấy chúng ta mười hai mười ba tuổi, vậy thì chắc hắn khoảng mười lăm, khi đó cách thời gian Vương gia bị xét nhà không xa.”
"Sở Dao" nhíu mày: “Vậy có lẽ bệnh huynh ấy đã trị hết? Trước khi Vương gia bị xét nhà vài năm, cha ta và Vương Thị Lang có mâu thuẫn náo loạn trên triều, hai nhà chúng ta đã không còn lui tới.”
Đang nói chuyện thì khung cửa sổ của xe ngựa chợt bị vật cứng đập vào. Ngu Thanh lập tức ngồi thẳng người, ra hiệu cho "Sở Dao" núp sau lưng mình rồi mở cửa sổ.
“Bốp.” Một viên cuội nhỏ bị ném vào xe, Ngu Thanh vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy. Trên tảng đá cột một tờ giấy, Ngu Thanh mở ra đọc, đôi mày gắt gao nhíu lại.
"Sở Dao" đang muốn lấy xem, Ngu Thanh lại xé nát tờ giấy: “Khấu Chỉ Huy Sứ truyền lệnh, kế hoạch tối nay có biến đổi.”
Thần kinh Sở Dao thật vất vả mới thả lỏng lại căng lên: “Truyền lệnh thế nào?”
“Nhiệm vụ của muội không có gì thay đổi, chỉ là phần của ta biến đổi mà thôi.” Ngu Thanh quay trở lại tâm tình nhàn nhã nhẹ nhàng vốn có, nhưng sợ Sở Dao càng thêm khẩn trương, trên mặt lại hiện ra nụ cười toe toét, “Muội cứ chuyên tâm ứng phó Thái Tử là được.”
“Đến tột cùng Khấu đại nhân muốn tỷ làm gì?” Sở Dao cảm thấy chắc hẳn là một vụ cực kỳ nguy hiểm.
“Muội dụ rắn, ta đánh rắn, y bắt rắn.” Ngu Thanh trả lời ba phải cho xong.
Sở Dao biết có hỏi thêm thì Ngu Thanh cũng sẽ không nói. Nàng thừa dịp bóng đêm nhìn qua cửa sổ một cái, đã sắp đến phủ Định Quốc Công, cũng nên chờ Thái Tử đi ngang qua. Vì thế, "Sở Dao" cao giọng bảo gia phó đánh xe: “Thả chậm tốc độ một ít.”
“Vâng, thiếu gia.”
Xe ngựa từ từ chậm lại, dần dần có một tràng vó ngựa lọt vào tai.
"Sở Dao" mở cửa sổ ló đầu ra đưa mắt nhìn về phía sau, thấy hai chiếc xe ngựa uy nghi của Hoàng gia, một trước một sau được mấy trăm cấm quân mặc khôi giáp sáng loáng bảo vệ xung quanh, đang chạy chầm chậm về hướng xe ngựa nhà nàng.
Các cấm quân toàn đi bộ, chỉ có một người cưỡi ngựa đi kè bên trái xe ngựa của Thái Tử. Người này mặc quân phục, cách quá xa nên không thấy rõ tướng mạo, nhưng chắc hẳn là đích tôn tử của Trịnh Quốc Công -- Chỉ Huy Sứ Đằng Tương Vệ Thôi Thần trong số mười hai đội cấm quân.
Nhắc đến Thôi Thần cũng là một đề tài cho câu chuyện trà dư tửu hậu ở kinh thành. Thiếu niên này khi đính hôn, định xong với một vị thiên kim hầu môn, sắp tới ngày thành thân thì vị thiên kim kia lại chết cha. Thật vất vả qua khỏi kỳ hiếu, ngày thành thân vừa được định lại thì vị thiên kim kia cũng chết bệnh! Chưa kịp đính thân cho hắn lần thứ hai thì Thôi Thần lại mất cha, thế là lại phải giữ đạo hiếu ba năm, cũng không biết hiện tại đã xong hiếu kỳ hay chưa. Tóm lại, đây là một anh chàng tội nghiệp nổi danh xui xẻo trong kinh.
Thái Tử xuất hành, bá tánh đồng loạt dạt ra hai bên nhường đường, tuy không cần quỳ lạy nhưng cũng phải cúi đầu khom người, không được tùy ý nhìn xung quanh.
Gia phó đang chuẩn bị điều khiển xe ngựa nhường đường thì bị "Sở Dao" ngăn lại: “Cứ dừng lại ngay đây đừng động, làm giống như ngựa không chịu đi.”
Gia phó mồ hôi lạnh đầm đìa đáp ứng: “Vâng, thiếu gia.”
"Sở Dao" khép lại cửa sổ xe, đưa mắt ra hiệu cho Ngu Thanh, Ngu Thanh lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lại bên cạnh. Bởi vì thay mặt Sở Thượng Thư đến phủ Định Quốc Công tặng lễ nên hôm nay dùng xe ngựa của phụ thân, chỉ cần nhìn huy hiệu trên xe ngựa thì Thôi Thần có thể nhận ra ngay, nhất định sẽ xin chỉ thị của Thái Tử.
Sở Tu Ninh không hề có tên trong danh sách mời, đương nhiên sẽ không chơi kiểu "Không mời tự đến", chỉ đưa chút lễ xem như cho đủ mặt mũi. Mà nếu là quản gia đi tặng lễ thì dĩ nhiên không ngồi xe ngựa của chủ nhân, vì thế rất dễ dàng đoán ra thân phận người trong xe ngựa là ai. Thái Tử khẳng định sẽ mời "Sở Tiêu" qua đi chung.
Quả nhiên Thôi Thần tự mình giục ngựa lại đây: “Bên trong xe ngựa là Sở công tử?”
"Sở Dao" mở cửa xe, liếc nhìn thẻ bài ngà bên hông hắn rồi mới chào hỏi: “Hạ quan gặp qua Thôi đại nhân.”
Thôi Thần không nói lời nào chỉ ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm "Sở Tiêu" đánh giá.
Ca ca là lục phẩm Cẩm Y Vệ Bách hộ, Thôi Thần là chánh tam phẩm Chỉ Huy Sứ Đằng Tương Vệ, vì thế theo lễ thì "Sở Dao" không thể ngẩng đầu nhìn thẳng. Tuy nhiên có Thái Tử chống lưng, nếu nàng không làm ra vẻ "chó cậy thế chủ" một chút thì lại không giống tính cách của Sở Tiêu, vì thế nàng nâng lên tầm mắt nhìn lại hắn: “Đại nhân, trên mặt hạ quan có dính đồ dơ hay sao?”
Thôi Thần ngẩn ra, lắc đầu, đưa tay làm tư thế "thỉnh": “Thái Tử điện hạ cho mời.”
“Làm phiền Thôi đại nhân.” "Sở Dao" xuống xe ngựa, Ngu Thanh lưu tại trên xe, đợi chút khi đến phủ Định Quốc Công mới có thể dẫn theo Ngu Thanh cùng vào.
"Sở Dao" đi đến xe ngựa Thái Tử chắp tay thỉnh an trước, sau đó dẫm lên bậc chân hoạn quan dọn ra đi vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng lại thì Thái Tử Minh Hành tựa như biến thành người khác, kéo tay "Sở Dao" cười tí tởn: “Thật không muốn đi chút nào, may quá ngẫu nhiên gặp được huynh.”
“Thái Tử Phi đâu?” "Sở Dao" hỏi, “Ngồi ở xe ngựa phía sau à?”
“Dĩ nhiên rồi, ta không muốn ngồi chung với nàng ta.” Minh Hành nhắc tới Thái Tử Phi thì vẻ mặt liền khó coi dị thường, “Ta càng không muốn đến phủ Định Quốc Công, là ta bị phụ hoàng buộc đi.”
"Sở Dao" chỉ trích: “Cái gì gọi là "buộc đi" chứ, vốn dĩ Thái Tử phải nên có mặt.”
Minh Hành ngượng ngùng: “Được rồi, là ta nên đi, là ta nên đi. Sao nào, huynh cũng đi mừng thọ à?”
“Ta chỉ là thay phụ thân tặng lễ.” "Sở Dao" giải thích, “Quốc Công gia mời hơn phân nửa là bạn bè cũ, không có bao nhiêu quan văn.”
“Vậy huynh cùng đi với ta nhé, dù sao hiện tại huynh cũng đang là một quan võ, phủ Định Quốc Công cũng đâu thiếu một chén cơm cho huynh.” Minh Hành nắm tay "Sở Dao" không buông, “Huynh biết ta ghét nhất phải tham dự những buổi thế này.”
Đây vốn là ý đồ của Sở Dao, nhưng nàng cũng làm bộ ra vẻ do dự rồi mới gật đầu: “Được thôi.”
Minh Hành nhẹ nhàng thở phào.
“Đúng rồi điện hạ.” Có chuyện khiến "Sở Dao" tò mò, “Lúc trước ta ở trong cung làm thư đồng cho điện hạ, có gặp qua vị Thôi Chỉ Huy Sứ kia chưa?”
“Sao vậy?”
“Ta phát hiện hắn cứ nhìn ta chằm chằm.”
Minh Hành hơi ngạc nhiên: “Ủa, huynh không biết sao? Thôi gia gần đây cố ý đứng về phía Sở Thượng Thư, muốn cho Thôi Thần cưới muội muội của huynh. Mấy ngày trước đây Thôi Thần còn khó chịu đầy mặt chạy tới dò hỏi ta phẩm mạo của A Dao, ta nói phẩm tính của A Dao thật sự rất tốt không thể bắt bẻ, còn muốn biết dung mạo thì cứ nhìn huynh là được, hai huynh muội gần như là một khuôn mẫu khắc ra. Chắc vậy nên hắn mới xem kỹ mặt mũi của huynh đấy...”
“Điện hạ nói gì?” Sở Dao ngay cả một chút tiếng gió cũng không nghe được, ngưng trọng nhắc lại, “Thôi gia muốn liên hôn với Sở gia?”
Minh Hành hiếu kỳ hỏi: “Cớ gì huynh lại kinh ngạc đến thế? Dạo này không phải phụ thân huynh vẫn luôn tìm nhà nghị thân cho A Dao hay sao? Hiện giờ đã không phải giống như ba năm trước đây, trong triều đa số càng xem trọng Sở đảng hơn. Không phải chỉ có một mình Thôi gia nguyện ý đâu nhé, chẳng qua trước mắt thì dòng dõi Thôi gia cao nhất nên có lợi thế nhất.”
“Khó trách gần đây cha luôn phiền lòng.” Đại khái là đang phân vân không biết nên gả nàng cho ai chứ gì? "Sở Dao" nhéo giữa mày, “Đúng là dòng dõi quá cao, ta... muội muội ta bị tàn tật, đâu thể xứng được.”
“Thôi Thần không có tư cách tập tước, hơn nữa vận khí lại kém, ta còn cảm thấy hắn không xứng với A Dao nữa đấy.” Minh Hành xua tay cười nói, “A Dao sắp qua hai mươi, nếu không gả thì thật sự không dễ gả đi nữa đâu. Chờ chuyện hôn nhân của nàng định xong thì cũng nên tới phiên huynh, cưới tức phụ không giống với gả nữ nhi, việc hôn nhân của huynh coi bộ sẽ khiến phụ thân huynh càng lo hơn. Nhưng đích xác hai huynh muội đều nên thành gia lập thất, kéo không được nữa đâu.”
“Thành gia? Tóm lại chỉ là một màn trao đổi ích lợi mà thôi.” Bị đè nén không thể phát tác, "Sở Dao" bực bội kéo cửa sổ ra.
Thôi Thần đang cưỡi ngựa kè ở một bên, lập tức khom người hỏi: “Điện hạ, có việc gì phân phó vi thần sao?”
Minh Hành cười: “Không có việc gì.”
Có cảm giác Thôi Thần lại nhìn chằm chằm vào mình đánh giá, "Sở Dao" vội vàng khép cửa sổ lại.