Mục lục
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Phúc Kiến hồi kinh, Sở Dao đang mang thai luôn trong tâm trạng lo lắng không thể ngủ ngon cả đêm.

Mới đầu là vì ca ca đi du lịch khắp nơi, phụ thân thì vẫn đang giám quân ở Phúc Kiến, nàng không thể nào yên lòng. Sau đó ám vệ dần dần truyền về tin tức ca ca bình yên vô sự, cùng với tin phụ thân chiến thắng sắp hồi kinh, rốt cuộc nàng mới có thể nhẹ nhõm thở phào.. Ngôn Tình Hay

Kế tiếp nhìn bụng mình từ từ phồng lên, nàng lại bắt đầu lo lắng sợ rằng mình cũng sinh hạ một đôi nhi tử. Mặc dù Thái y luôn mãi giải thích khả năng thai này là song sinh cực kỳ thấp, nhưng cũng không cách gì khiến nàng ổng định được cảm xúc bất an. Mãi đến ngày lâm bồn, Sở Dao đang rất suy yếu nhất định phải xác nhận chính mình chỉ sinh một nhi tử rồi mới mỏi mệt ngất đi.

Vượt qua cửa ải này, vốn tưởng rằng vạn sự cát tường, lại không ngờ rằng “Nhà cửa không yên” mới được chân chính mở màn. Đứng mũi chịu sào là việc đặt tên cho bảo bảo.

Nhũ danh của bảo bảo gọi là A Nguyên do Sở Dao đặt, bởi vì bảo bảo sinh hạ đúng vào Tết Thượng Nguyên nên nhũ danh này không ai phản đối.

Nhưng đến khi lấy đại danh, về vấn đề đứa bé nên mang họ Khấu hay họ Sở, dĩ nhiên trở thành một cuộc tranh đấu nghiêm trọng.

Khấu Lẫm tiến vào Sở gia ở rể, theo phong tục Đại Lương thì tế tử ở rể cần phải sửa họ nhập vào quê quán của thê gia. Nhưng dĩ nhiên không ai dám buộc đương triều Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ sửa họ, vì thế chuyện này chưa từng có người nào đề cập tới.

Tuy nhiên bé con thì đâu thể để yên, được sinh ra ở Sở gia nên Sở Tu Ninh cho rằng phải mang họ Sở.

Khấu Lẫm đương nhiên không đồng ý.

Mắt thấy A Nguyên sắp tròn một tuổi mà vẫn chưa xác định được sẽ mang “Họ” ai.

Cuối cùng Liễu Ngôn Bạch đưa ra kiến nghị, không bằng dùng dịp chọn đồ vật đoán tương lai để đưa ra quyết định.

Sở Tu Ninh đưa ra một cây bút, Khấu Lẫm dùng một khối vàng, A Nguyên bắt được thứ gì đầu tiên thì sẽ theo họ đó.

“Qua bảy ngày nữa là A Nguyên tròn một tuổi.” Buổi tối, sau khi dỗ nhi tử ngủ xong, Sở Dao ngồi trước bàn trang điểm búi tóc, chuẩn bị vào tịnh phòng tắm gội. Từ gương đồng nhìn bóng dáng Khấu Lẫm đang dựa bàn đọc hồ sơ, sợ đánh thức nhi tử nên nàng hạ giọng, “Phu quân, chàng chuẩn bị đấu với cha tới khi nào?”

Thật muốn dựa vào chọn đồ vật đoán tương lai để quyết định?

Còn mời nhân chứng?

Một quyền thần nội các, một Chỉ Huy Sứ thân quân, Sở Dao thật không hiểu nổi bọn họ vì muốn thắng đối phương mà cũng không ngại truyền ra mất mặt.

Khấu Lẫm lật một tờ hồ sơ, tặc lưỡi: “Thì phải coi cha chuẩn bị kéo co với ta tới khi nào.”

Sở Dao buông lược quay mặt nhìn chàng ta, thực bất đắc dĩ: “Thật ra trong lòng chàng biết rất rõ ràng, nếu A Nguyên họ Sở thì tương lai càng tốt cho thằng bé một ít, chàng cũng hoàn toàn không để ý A Nguyên có cùng họ với chàng hay không, chàng chỉ là quyết tâm đối nghịch với cha mà thôi.”

Khấu Lẫm ngẩng đầu lên từ chồng hồ sơ: “Ngay từ sớm tại Phúc Kiến ta đã muốn giải hòa với cha, nhưng cha không hề có ý muốn cùng ta hợp giải. Tạ Tòng Diễm đã đáp ứng giao quyền quản gia cho ta, kết quả từ Phúc Kiến trở về lại lật lọng, còn vào phủ ở luôn, nói chuyện với ta luôn luôn mang vẻ "âm dương quái khí", khẳng định chính là cha đã ngầm khuyến khích.”

“Sao chàng cứ canh cánh cái vụ quản gia làm chi không biết nữa?” Nhắc tới vấn đề này Sở Dao liền đau đầu, bực bội lườm chàng ta một cái, chống tay lên bàn trang điểm đứng lên, “Chàng trông chừng A Nguyên một chút, thiếp đi tịnh phòng.”

Khấu Lẫm đã xử lý xong một trăm vụ án chưa được phá, căn cứ theo ước định với Đinh đại phu thì ông ấy vốn nên đến kinh thành trị chân cho nàng. Nhưng trị chân không tránh khỏi phải uống thuốc, A Nguyên lại chưa cai sữa nên phải chờ thêm một thời gian.

Sở Dao kêu Xuân Đào, đỡ chân đi ra ngoài, khi mở cửa còn quay đầu lại nhìn về phía nôi của nhi tử rồi mới rời khỏi phòng.

Bởi vì sữa của nàng rất nhiều nên không cần nhũ mẫu, từ khi nhi tử sinh ra đều do tự nàng chăm sóc, chỉ dùng ma ma để chỉ đạo thêm mà thôi, mỗi ngày đến khi tắm gội mới có thể rời nhi tử hơn nửa canh giờ. Cho nên nhi tử tuy thực ngoan nhưng cũng đặc biệt dính người, khi tỉnh phát hiện nàng không ở đó sẽ khóc nháo.

Dạo này giống như có cảm ứng gì đó, nghe các thị nữ báo lại, chỉ cần nàng vừa ra khỏi phòng là nhi tử sẽ lập tức tỉnh lại, lại còn khóc không ngừng; Khấu Lẫm phải dỗ một hồi lâu mới có thể ngủ lại. Nghe được tin tức này Sở Dao càng không nóng nảy từ tịnh phòng quay lại, tuy tội nghiệp nhi tử nhưng nàng cũng muốn để Khấu Lẫm ôm ấp nhi tử nhiều hơn. Rốt cuộc ban ngày Khấu Lẫm đều ở nha môn, về đến nhà cũng bị công vụ quấn thân.

Tính toán lúc này Sở Dao đã cởi y phục vào bồn tắm, Khấu Lẫm ném xuống hồ sơ trong tay, lập tức đi đến bên cửa sổ gõ vào bệ cửa theo ám hiệu riêng.

“Đại nhân.” Đoạn Tiểu Giang xuất hiện ngoài cửa sổ, mặt mày rối rắm, “Hôm nay vẫn muốn tiếp tục ạ, coi bộ không tốt đâu?”

“Ít nói nhảm, mau đưa bản quan.” Khấu Lẫm vươn tay ra ngoài cửa sổ.

Đoạn Tiểu Giang chỉ có thể móc ra một bình nhỏ miệng cao từ trong tay áo run rẩy đưa cho hắn: “Ngài nhớ phải cẩn thận, nếu lỡ để phu nhân phát hiện thì thần tiên cũng không cứu được ngài.”

“Rầm!” Khấu lẫm đóng cửa sổ lại.

Cầm bình sứ men xanh, hắn đi đến trước án lấy một cây bút rồi cắm vào bình, chờ ngâm đủ mới rút cây bút ra.

Hắn cầm bút đi đến trước nôi của nhi tử, chắp tay sau lưng ngắm nhìn gương mặt bụ bẫm của nhi tử đang ngủ, trông thật ngây thơ chất phác khiến tim hắn mềm nhũn, khóe môi không kiềm được cong lên nở nụ cười dịu dàng.

“A Nguyên?” Khấu Lẫm khom lưng lay lay hắn.

Vừa mới đi vào giấc ngủ nên cũng chưa ngủ say, A Nguyên bị phụ thân lay tỉnh, tay nhỏ dụi mắt lung tung một hồi mới hoàn toàn mở to đôi mắt đen lay láy cùng Khấu Lẫm đối diện, trong miệng ê ê a a ngay cả một âm tiết nguyên vẹn cũng không có.

Xét theo khả năng mở miệng nói chuyện, Sở Dao cảm thấy A Nguyên coi bộ không có duyên với vụ sớm thông tuệ, nhưng Khấu Lẫm lại không nghĩ như vậy. Chính hắn phải đến sau hai tuổi mới có thể nói chuyện, vậy mà sau khi lớn lên vẫn thông minh có khả năng đấy thôi.

Khấu Lẫm nhìn chằm chằm nhi tử, lại nghe trong tiếng ê ê a a bỗng nhiên nhảy ra chữ “Cha”. Hắn hơi sửng sốt, vành mắt đỏ lên.

Niềm vui sướng khi làm cha ngoại trừ lúc nhi tử xuất thế thì một khắc này có lẽ là nồng đậm nhất.

Nhưng vẫn không ngăn cản được hắn cầm bút đưa tới...

Tết Thượng Nguyên, lại vừa đúng vào ngày đầy năm của A Nguyên, Sở phủ cực kỳ náo nhiệt.

Sau khi tiệc tàn bèn bắt đầu tiến hành nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.

Không có người ngoài trong phòng, chỉ có một vị tên là Chu Lê An quan chủ sự của Lễ Bộ tới làm nhân chứng.

Mấy người trong phòng khách đều ngồi xuống, giữa đất trống đặt vài lớp thảm nhung thật dày. Dựa theo ước định, Sở Tu Ninh ném một cây bút lông lên thảm, Khấu Lẫm thì thả một thỏi vàng chói lọi bên cạnh bút lông.

Hắn liếc mắt một cái về phía vị quan viên Lễ Bộ kia: “Cha, về vấn đề A Nguyên nên mang họ gì, nên kêu người của Hộ Bộ tới làm chứng mới đúng chứ?”

Sở Tu Ninh ngồi ở ghế chủ vị uống trà, nhàn nhạt đáp: “Đây là vấn đề lễ nghĩa.” Giương mắt liếc hắn, “Như thế nào, ngươi cảm thấy ta sẽ thông đồng với Chu đại nhân chơi xấu?”

Chu chủ sự lau mồ hôi, hắn cũng không thể ngờ được chính mình lại được Sở Các lão tuyển tới làm chứng cho nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.

“Không phải vậy đâu ạ.” Khấu Lẫm cười cười, “Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai làm chứng đều không sao cả. A Nguyên chọn cái gì trước chính là cái đó, không ai có thể cự tuyệt.”

Nhưng trong thâm tâm hắn không phải nghĩ như vậy, nhi tử sẽ chộp khối vàng không thể nghi ngờ, nhưng miệng lưỡi của lão Hồ li quá lợi hại, có thể dễ dàng lật ngược phải trái trắng đen.

“Cự tuyệt? Ta mới sợ ngươi cự tuyệt thì đúng hơn.” Sở Tu Ninh bật cười, “Rốt cuộc không có bằng chứng, ai biết ngươi có thể chơi trò mờ ám gì hay không?”

“Đúng vậy, không có bằng chứng, hai chúng ta đều không tin được nhau, chi bằng hãy lập một chứng từ?” Khấu Lẫm híp mắt đề nghị.

“Vì sao trông ngươi có vẻ tự tin gấp trăm lần như thế?” Sở Tu Ninh lại lần nữa liếc hắn.

“Con đương nhiên tin tưởng vào nhi tử của mình.” Khấu Lẫm nhướng mày.

Ánh mắt Sở Tu Ninh lộ ra vẻ hồ nghi, chớp mắt vài cái: “Được rồi, lấy giấy bút!”

Thị nữ đáp: “Vâng, thưa lão gia.”

Chờ thị nữ đưa giấy bút tới, Sở Tu Ninh nghiêng người dựa bàn, đơn giản viết vài hàng chữ.

Thị nữ đem chứng từ đến trước mặt Khấu Lẫm, Khấu Lẫm thầm đọc thật cẩn thận: “Hôm nay dùng cách chọn đồ vật đoán tương lai để đánh cuộc. Hài tử nếu chọn vàng thì thể theo quy chế lấy họ Khấu. Chọn bút theo Sở. Lập chứng.”

Khấu Lẫm nghiêm túc đọc đi đọc lại vài lần, thấy không có gì gian xảo bèn viết tên của mình phía dưới.

Thị nữ lại một lần nữa đưa cho Sở Tu Ninh, chờ ông cũng viết tên xong bèn mang tới tận tay cho Lại Bộ Chu Chủ sự ngồi đối diện Khấu Lẫm.

Chu Chủ sự cũng nhanh chóng viết tên xuống, vì là người làm chứng nên phần chứng này do ông ta cất giữ.

Chỉ chốc lát sau, Sở Dao từ phòng khách riêng chậm rãi đi tới, A Nguyên được một ma ma bế trong lòng. Sở Dao lên tiếng chào: “Phụ thân, phu quân.” Rồi hướng về phía Chu Lê An hành lễ, “Chu đại nhân.”

Có khách nhân ở đây, nàng vốn không nên lộ diện, nhưng nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này nàng không thể bỏ lỡ.

“A Nguyên, tới để ngoại tổ ôm một cái.” Sở Tu Ninh nhìn thấy tiểu ngoại tôn của mình, mặt mày liền ôn nhu chảy nước.

Ôm một hồi lâu mới giao cho ma ma: “Đặt thằng bé lên thảm đi.”

Ma ma liền đặt A Nguyên ở mép thảm. Sở Dao đi đến ngồi xuống bên cạnh Khấu Lẫm, trong lòng có vài phần thấp thỏm.

Ngoại tổ mẫu thân phụ thân đều ở đây, trong phòng người hầu cũng đều quen mặt, A Nguyên không hề sợ hãi, bắt đầu bò trên thảm.

Khi hắn bò đến trước cây bút cùng nén vàng, mọi người đều nín thở.

Khấu Lẫm cũng ngồi thẳng lưng, gương mặt lộ vẻ khẩn trương. Nhưng trên thực tế trong lòng của hắn cực kỳ thả lỏng, thậm chí còn có chút muốn phì cười.

Nhi tử tuyệt đối sẽ không chạm vào cây bút lông kia.

Bé con một tuổi chưa có quá nhiều ý thức nhưng đã biết hành động theo bản năng. Vì thế hắn đã sớm có kế hoạch, tìm đầu bếp nấu một loại nước canh đậm đặc, dùng toàn những rau củ quả cực đắng như khổ qua gì đó, không có bất luận ảnh hưởng gì không tốt đến sức khỏe của hài tử, thậm chí còn bổ dưỡng, chỉ có một điểm xấu duy nhất chính là đặc biệt đắng.

Mỗi khi Sở Dao đi tắm, hắn liền lấy bút lông đã được rửa sạch cắm vào nước canh ngâm một chút, sau đó đưa bút lông cho nhi tử chơi. Nhi tử ở tuổi này cứ cầm cái gì cũng cho vào miệng, bị đắng đến nỗi oa oa khóc hét. Liên tục làm vậy hơn nửa tháng, hiện giờ nhi tử thấy bút lông liền nhíu mày, biết không ăn ngon nên chắc chắn không muốn chọn.

Quả nhiên, A Nguyên làm lơ cây bút kia, trực tiếp chạm tay vào nén vàng.

Khấu Lẫm liếc nhanh về phía lão Hồ li, thấy sắc mặt của ông nháy mắt đen kịt bèn vui đến nỗi trong lòng nở hoa, thật sự tự tán phục cho sự cơ trí của chính mình, nhún vai giả vờ nói: “Không có cách nào, ai bảo nhi tử lại luôn giống phụ thân đây chứ!”

Sở Dao nhìn một màn này, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, tiêu rồi, nhà này lại thêm một anh chàng tham tiền. Nàng nhớ tới khi mang thai bị Khấu Lẫm yêu cầu đeo hà bao đựng kim phiếu bên người, chẳng lẽ thai giáo thật sự hữu dụng?

Khấu Lẫm dào dạt đắc ý nhìn về phía Chu Chủ sự: “Ngươi làm nhân chứng đã nhìn cẩn thận rồi chứ?”

Chu Chủ sự lại lau mồ hôi, đứng dậy chắp tay: “Hồi đại nhân, hạ quan đã nhìn cẩn thận, lệnh công tử đã chọn nén vàng...”

Khấu Lẫm hài lòng gật đầu.

Rồi lại nghe Chu Chủ sự tuyên bố: “Lệnh công tử họ Sở.”

Khấu Lẫm tức giận: “Ngươi đang nói nhảm cái gì thế?”

“Hạ quan không có nói bừa, trong chứng từ không phải đã viết như vậy sao?” Chu Chủ sự vội vàng lấy chứng từ ra.

Khấu Lẫm đứng dậy đi qua lấy lại tờ chứng từ, mở ra yên lặng đọc xong liền phát ngốc.

Sở Dao khó hiểu, thò lại gần đọc xong cũng sửng sốt: “Không phải là chọn vàng họ Khấu, chọn bút họ Sở hay sao? Các vị sửa lại từ lúc nào?”

Gân xanh trên thái dương Khấu Lẫm giựt mạnh, trừng mắt nhìn Sở Tu Ninh: “Cha, ngài thật là quá mức, bày ra ám chiêu chơi xấu?”

Vừa rồi mấy hàng chữ này không có dấu chấm câu, chỉ là giữa những hàng chữ thì chừa ra khe hở. Khấu Lẫm cứ y theo khe hở mà ngắt câu, đọc là -- -- “Hôm nay dùng cách chọn đồ vật đoán tương lai để đánh cuộc. Hài tử nếu chọn vàng thì thể theo quy chế lấy họ Khấu. Chọn bút theo Sở. Lập chứng.”

Nhưng sau khi Khấu Lẫm ký tên, cầm chứng từ đến cho Sở Tu Ninh viết tên vào, ông bèn bỏ thêm mấy dấu ngắt câu, liền biến thành -- -- “Hôm nay dùng cách chọn đồ vật đoán tương lai để đánh cuộc. Hài tử nếu chọn vàng thì thể theo quy chế. Lấy họ Khấu chọn bút. Theo Sở lập chứng.”

Cái gọi là "Quy chế” nghĩa là thể theo lễ chế của Đại Lương, tế tử ở rể sinh được nhi tử thì phải theo họ của ngoại tổ phụ.

Nhưng nếu không thêm dấu ngắt câu, Khấu Lẫm đã đọc thành “Hài tử nếu chọn vàng thì thể theo quy chế lấy họ Khấu”, hoàn toàn xem nhẹ hai chữ “Quy chế”.

Đây rõ ràng chính là chơi trò dùng văn tự để lừa bịp!

Đây rõ ràng chính là khi dễ hắn học hành không nhiều, kiến thức không đủ!

Sở Tu Ninh nâng chén trà cầm nắp chén gạt gạt lá trà, mỉm cười không nói.

Khấu Lẫm bực bội: “Chơi trò dùng văn tự như vậy không thể tính. Mấy chữ "Theo Sở lập chứng" rõ ràng không thông.”

Sở Tu Ninh chỉ chỉ Chu Chủ sự: “Chu đại nhân, đại danh của ngươi là Chu Lê An, tên tự là gì?”

Chu Lê An chắp tay: “Tên tự của hạ quan là ‘Theo Sở’.”

Sở Tu Ninh mỉm cười: “Theo Sở lập chứng là đúng rồi, đâu có vấn đề gì.”

Khấu Lẫm tức trắng mặt, đồ cáo già!

“Được rồi, là ngươi chơi gian trước đấy, cũng đừng oán giận ta.” Sở Tu Ninh buông chén trà, khom lưng bế lên tiểu ngoại tôn, động tác mềm nhẹ cẩn thận, “A Nguyên ngoan, sau này con sẽ được gọi là Sở Từ. Phải nhớ học hành thật đàng hoàng, đừng chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt. Rốt cuộc cho dù đầu óc có thông minh và mưu kế âm hiểm cỡ nào, nhưng nếu trong bụng không có chút mực nước thì cũng uổng phí mà thôi.”

Mặc dù không được ai giải thích nhưng Sở Dao cũng minh bạch ngọn nguồn trong chuyện này, che miệng mỉm cười. Nhưng chỉ cười được một lúc thì nụ cười của nàng chậm rãi thu lại.

Phụ thân đã đề phòng trước như vậy chứng tỏ phụ thân xác định A Nguyên sẽ không chọn cây bút.

Vì sao xác định?

Chắc chắn là vì Khấu Lẫm đã động tay động chân gì đó.

Nàng nhìn về phía phu quân.

Trong phòng lửa than đỏ rực nhưng Khấu Lẫm lại bị ánh mắt Sở Dao làm cho lạnh run. Hắn chột dạ, làm sao còn dám tranh cãi biện luận gì nữa, chỉ lén cho Sở Tu Ninh ánh mắt căm giận bất bình.

Được lắm lão Hồ li, cuộc đời còn dài, hai ta vẫn còn cơ hội đối đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK