Lúc nãy "Sở Tiêu" nghe theo đề nghị của Đoạn Tiểu Giang trốn ở hành lang phía bên phải phòng nghị sự, nhìn thấy Khấu Lẫm ra khỏi phòng, nàng do dự một chút rồi đi theo. Nhưng mới vừa đến cửa nha môn thì vừa vặn chạm trán Khấu Lẫm đi vòng lại. Trốn cũng không kịp, nàng nghiêng người nhường đường: “Đại nhân.”
“Không phải ngươi nói Sở Tiêu đi rồi?” Khấu Lẫm dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu, trao cho Đoạn Tiểu Giang một ánh mắt lành lạnh.
Lục Thiên Cơ ôm quyền: “Việc này không nên chậm trễ, thuộc hạ đi trước tìm Từ Trấn phủ.”
Đoạn Tiểu Giang cũng ôm quyền: “Thuộc hạ đi dẫn ngựa.”
Hai người bày ra bộ dáng "quân tình khẩn cấp" chuồn mất.
Đoạn Tiểu Giang đi ngang qua người "Sở Tiêu", ở góc độ Khấu Lẫm nhìn không thấy dùng khẩu hình nói: “Xong.”
Quả tim Sở Dao treo trên mặt hồ rốt cuộc chậm rãi hạ xuống, thần kinh căng chặt trong suốt một khắc qua rốt cuộc được lơi lỏng, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng.
Trong lòng Khấu Lẫm đang nghẹn một cổ tức giận, chuẩn bị mắng thêm "Sở Tiêu" vài câu thì lại thấy "hắn" lảo đảo lui về phía sau vài bước phải dựa vào cửa để đứng vững, đồng thời tay trái theo bản năng vuốt ve đầu gối chân trái. Ánh mắt Khấu Lẫm không khỏi thâm trầm.
Khấu Lẫm không nói lời nào, Sở Dao cũng trầm mặc. Nàng vẫn không biết vì sao Khấu Lẫm lại tức giận bởi câu “Người tốt” nên không dám xin lỗi, để tránh lại kích thích hắn.
Chỉ chốc lát sau Đoạn Tiểu Giang dẫn danh mã Ðại Uyên từ cửa hông đi ra.
Khấu Lẫm chắp tay sau lưng chậm rãi đi xuống bậc thang, xoay người lên ngựa, từ bên hông yên ngựa rút ra một cây roi ngựa cuốn tròn, vung cánh tay “Véo” một cái rũ ra nhưng lại không giục ngựa đi.
Một lát sau, Khấu Lẫm giật cương cho ngựa đi vài bước về hướng "Sở Tiêu", vó ngựa lộc cộc ngừng ở trước bậc thang: “Sở Tiêu, bản quan bây giờ sẽ đi cứu người.”
Sở Dao vội vàng cúi đầu ôm quyền: “Đa tạ đại nhân.”
“Tóm lại, bản quan cũng không phải bị ngươi thuyết phục.” Khấu Lẫm nhàn nhạt nói, “Là Đoạn Tổng kỳ tới cầu bản quan nên bản quan mới miễn cưỡng đáp ứng. Cũng nhờ Đoạn Tổng kỳ là người Phúc Kiến, trong nhà nhiều thế hệ lấy nghề đánh cá để mưu sinh, rất là tôn sùng Ngu gia.”
“Đa tạ Đoạn Tổng kỳ.” Sở Dao thầm nghĩ hóa ra vì vậy mà Đoạn Tiểu Giang tự nguyện ra tay hỗ trợ.
Đoạn Tiểu Giang mới vừa cưỡi lên ngựa do một Cẩm Y Vệ dắt tới, vội chắp tay, dùng tiếng địa phương lưu loát khách khí với "Sở Tiêu" vài câu, tỏ vẻ chính mình thật là người Phúc Kiến.
Sở Dao mờ tịt, tuy rằng nghe không hiểu chút gì nhưng đây là thổ âm vùng Tứ Xuyên mà?
Khấu Lẫm hung tợn trừng mắt lườm Đoạn Tiểu Giang một cái.
Đoạn Tiểu Giang bừng tỉnh hiểu ra, làm bộ vả miệng mình một cái: “Xin lỗi đại nhân, thuộc hạ biết quá nhiều thổ âm nên nhớ lộn.” Sau đó lại dùng thổ âm Phúc Kiến nói một lần nữa, khẩn trương hề hề nhìn về phía Khấu Lẫm, “Lần này đúng rồi chứ đại nhân?”
Khấu Lẫm tức đến nỗi muốn vung roi đánh hắn.
Sở Dao yên lặng xem đã hiểu một ít, buồn cười liếc trộm Khấu Lẫm một cái.
Khấu Lẫm coi như bị lộ tẩy, im lặng trong chớp mắt, bỗng nhiên nghiêng người giục ngựa, roi ngựa trong tay vung về phía "Sở Tiêu", roi dài làm từ da hươu, đầu mũi roi quấn lấy cổ tay "Sở Tiêu".
Đột nhiên không kịp phòng ngừa giật nảy mình, "Sở Tiêu" chỉ cảm thấy roi ngựa mang theo một cỗ lực đạo không thể kháng cự lôi nàng xuống bậc thang, kéo sát đến bên cạnh danh mã Ðại Uyên.
Khấu Lẫm ngồi trên lưng ngựa chậm rãi cúi người, gương mặt anh tuấn dần dần phóng đại trong tầm mắt nàng. Trong lòng Sở Dao hoảng loạn, tránh khỏi ánh mắt lui về phía sau, khổ nỗi roi ngựa lại cuốn lấy kéo nàng trở về vị trí cũ. Sở Dao không dám động đậy.
“Sở Tiêu.” Gương mặt Khấu Lẫm kề sát vào mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng từ từ nói, “Ngươi biết bản quan có thói quen "không có lợi thì không dậy sớm", tuy là vì Đoạn Tổng kỳ nhưng ngươi cũng được hưởng chỗ tốt từ bản quan.”
“Đúng vậy.” Ngoại trừ ca ca, Sở Dao chưa bao giờ thử qua nói chuyện với nam tử khác gần gũi như vậy, cụp ánh mắt xuống, “Không biết đại nhân muốn hồi đáp gì? Ngu Thiếu soái nói...”
“Bản quan không cần hồi đáp của Ngu gia.” Khấu Lẫm ngắt lời "Sở Tiêu", ghé vào bên tai nàng nói nhỏ, “Bản quan cũng không gạt ngươi, lúc trước tặng lễ vật cho lệnh muội vốn dĩ là muốn "dẫn xà xuất động", nhưng sau khi gặp qua lệnh muội thì thực sự có chút nhớ mãi không quên. Cho nên, hôm nay nếu bản quan đoạt được Ngu Thiếu soái từ trong tay Tạ Tòng Diễm, tối nay giờ Tuất, có thể ước hẹn lệnh muội đến hồ Lạc Hà du ngoạn để hóa giải nỗi khổ tương tư của bản quan được chứ?”
Gương mặt "Sở Tiêu" lộ vẻ khó xử, Khấu Lẫm cũng không thúc giục, nhìn trán của "hắn" có một vết bầm vì bị xấp công văn ném trúng, không chờ bao lâu thì nghe "Sở Tiêu" nói: “Thuộc hạ sẽ trở về chuyển cáo muội muội, có đi hay không thì phải để muội muội làm chủ.”
“Sở tiểu thư sẽ nhận lời.”
Trước khi Khấu Lẫm ngồi thẳng người, nhẹ nhàng thổi thổi vài cái vào vết bầm trên trán "Sở Tiêu", cong môi cười rồi giục ngựa rời đi.
Tim Sở Dao đập thình thịch, che lại cái trán thối lui về phía sau, nâng mắt lên chăm chú nhìn theo bóng dáng Khấu Lẫm đã đi xa.
Nàng biết người khôn ngoan như Khấu Lẫm nhất định đã phát hiện một chút gì rồi, tuy vẫn chưa đoán ra chân tướng nhưng ít ra hắn đã cảm giác được người trước mắt hắn chính là “Sở Dao”. Hẹn nàng đi du hồ, nhất định vì muốn xác nhận phỏng đoán của hắn. Sở Dao vốn nên lo lắng, nhưng nàng lại không lo lắng chút nào, thậm chí còn nghĩ không cần phải che giấu, quyết định thuận theo tự nhiên.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Khấu Lẫm giục ngựa đi trên đường lớn, đang hỏi Đoạn Tiểu Giang: “Vì sao ngươi phải giúp đỡ Sở Tiêu?”
Đoạn Tiểu Giang biết nếu mình không khai thật thì sẽ bị đại nhân đá xuống đường: “Thuộc hạ sợ đại nhân hối hận.”
“Hối hận?”
Đoạn Tiểu Giang đã theo bên người Khấu Lẫm bảy năm, rất thấu hiểu tính cách của đại nhân nhà mình -- lý do thứ ba tuy rằng chọc giận Khấu Lẫm, nhưng lý do thứ hai chắc chắn có chút đả động.
Thế nhưng Đoạn Tiểu Giang không dám đề cập đến nhận thức đó, bèn dùng một lý do khác: “Ngu Thiếu soái nếu phải chết, tuy không thể đổ trách nhiệm lên đầu ngài, nhưng tất cả hảo cảm với đại nhân thật vất vả mới tích góp được ở trong lòng Sở Bách hộ sợ là sẽ bị tụt dốc thê thảm.”
Khấu Lẫm thầm chấp nhận gật đầu, nhưng sau đó lại sửng sốt, đập một roi vào kẻ vuốt mông ngựa: “Bản quan muốn hảo cảm của hắn làm cái gì?”
Đoạn Tiểu Giang chậc chậc trong miệng: “Thuộc hạ cũng không biết.”
Đến cửa cung bọn họ phải xuống ngựa đi bộ vào cấm thành, thấy xung quanh không có ai, Khấu Lẫm thấp giọng hỏi: “Tiểu Giang, có phải ngươi cũng nhìn ra được Sở Tiêu có khi là một nữ nhân?”
“Có khi?” Đoạn Tiểu Giang chớp chớp mắt, “Thuộc hạ cảm thấy đích xác Sở Tiêu là nữ giả nam.”
“Không phải nữ giả nam, mà là lúc nam lúc nữ.” Khấu Lẫm cũng không biết giải thích như thế nào, “Nữ tính kia cực kỳ giống Sở tiểu thư, có lẽ là Sở tiểu thư giả trang. Hai huynh muội cứ đổi tới đổi lui, không rõ lắm như thế nào làm được.”
Đoạn Tiểu Giang kinh ngạc: “Đại nhân, đấy rõ ràng là Sở Tiêu mà, hơn nữa chân của Sở tiểu thư...”
“Có lẽ bản thân Sở Tiêu không hề có tài, mà Sở Thượng thư vì danh vọng của Sở đảng cần có một nhi tử ‘thi họa song tuyệt’ nên khiến cho nữ nhi thay thế ca ca.” Khấu Lẫm phỏng đoán, “Cái chân què của Sở tiểu thư nói không chừng cũng là thủ thuật để che mắt.”
“Nhưng xét theo ngoại hình bên ngoài mà nói...”
“Trong giang hồ có đông đảo kỳ nhân dị sĩ, tỷ như Tiểu Giang ngươi có thể đạp nước băng sông, Thiên Cơ có thuật súc cốt dịch dung, Sở gia có ba ngàn môn khách, muốn sử dụng chút thủ đoạn đặc thù cũng không phải là không có khả năng.” Khấu Lẫm nhớ tới bình máu gà Sở Tiêu giấu dưới gầm giường và hành động quái dị mỗi đêm ngửi máu gà của hắn, “Đợi đêm nay ta hẹn Sở tiểu thư đi một chuyến du hồ, nhất định sẽ tra ra manh mối.”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Binh lực chia làm hai đường, Khấu Lẫm tiến cung thỉnh chỉ, Từ Công Danh và Lục Thiên Cơ dẫn hai đội nhân mã, đội chủ lực đi đến cửa Tây và cửa Nam kinh thành, đội còn lại đi hướng cửa Đông. Bởi vì Thần Cơ Doanh ở phía Tây Nam ngoài thành, nếu muốn đi vào thành thì dùng cửa Tây và cửa Nam là gần nhất.
Tạ Tòng Diễm ngồi canh bên người Sở Dao hơn nửa canh giờ, thấy hơi thở của nàng đều đều giống như đã ngủ rồi thì mới yên lòng. Hắn phái một đội người vây quanh doanh trướng bảo vệ rồi chuẩn bị áp giải Ngu Thanh vào cung diện Thánh.
Tướng lĩnh chưa bị định tội vốn không nên dùng xiềng xích, nhưng Ngu Thanh võ nghệ cao cường, am hiểu thuỷ chiến, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, Tạ Tòng Diễm không nắm chắc có thể chế trụ được bèn còng tay Ngu Thanh bằng xích sắt. Lại đề phòng Ngu gia quân trên đường cướp người, Tạ Tòng Diễm xuất động hai đội binh mã đi theo áp giải.
Tạ Tòng Diễm ngồi trong xe ngựa, trầm mặt nhìn Ngu Thanh khoanh tay trước ngực, hai chân bắt chéo gác lên khung cửa sổ, trong miệng ngâm nga tiểu khúc, thật sự không hiểu được vì sao Sở Dao lại thích loại người bê bối như vậy. Hắn thấy Sở Dao thích viết chữ vẽ tranh, lúc nào cũng bắt chước Sở Tiêu, bèn cho rằng nàng phải thích tài tử mới đúng. Thế là Tạ Tòng Diễm dù sống ở quân doanh làm bạn với đao kiếm nhưng cũng cầm bút luyện chữ.
Ngu Thanh thấy Tạ Tòng Diễm vẫn luôn nhìn mình bèn cười: “Tạ Tướng quân đừng khẩn trương như vậy, Ngu gia quân ngoại trừ ta ra thì không có ai là kẻ ngốc đâu, sẽ không tự đưa đầu vào lưới.”
Quét mắt một cái về phía đôi chân thon dài thẳng tắp cứ đong đưa trước mặt mình, Tạ Tòng Diễm cười lạnh: “Để xem ngươi đắc ý được đến bao lâu.”
Ngu Thanh lúc lắc chân thở dài: “Ai da, cũng là do ta tự chuốc họa vào thân! Năm đó ta một lòng kiến công lập nghiệp nên đã bỏ xuống "Quả tim nhỏ" của mình, không thôi hôm nay Tạ Tướng quân đã là thân cữu cữu, sao ta có thể trở thành tù nhân chứ.”
Tạ Tòng Diễm mím chặt môi mỏng dời đi tầm mắt, không hề để ý tới Ngu Thanh.
“Cẩn thận!” Bên ngoài xe ngựa truyền tới một tiếng hô.
Tạ Tòng Diễm và Ngu Thanh đồng loạt nghiêm mặt, chỉ thấy một ám khí sáu cạnh từ khung cửa sổ bay vào. Ngu Thanh sớm đã thu chân khom lưng, Tạ Tòng Diễm cầm lấy chuôi đao đánh ám khí bay ngược lại cắm vào vách xe.
Xe ngựa vội vàng dừng lại, binh sĩ đi theo ở bên ngoài hỏi vọng vào: “Tướng quân?”
“Không sao.” Tạ Tòng Diễm gỡ xuống tờ giấy cột vào ám khí, mở ra vừa đọc thì đôi mày chậm rãi nhíu lại, sau đó nhìn phía Ngu Thanh, “Ngươi cho Khấu Lẫm chỗ tốt gì?”
Ngu Thanh biết Sở Dao đã thành công, nửa thật nửa giả cười tươi như hoa: “Đương nhiên là cho tiền rồi.”
Tạ Tòng Diễm chậm rãi xé nát tờ giấy, ánh mắt lộ ra nghi hoặc -- chỉ cần Khấu Lẫm tiến cung diện Thánh thì nhất định sẽ lấy được Ngu Thanh ra khỏi tay hắn, nhưng vì sao Khấu Lẫm phải phái binh mã ngăn trở hắn vào thành? Nếu là lấy tiền làm việc thì không cần phải phiền toái như thế, cứ ở trong cung mang Ngu Thanh đi cũng giống nhau vậy?
Tạ Tòng Diễm đoán không ra cũng không chuẩn bị dấn thân vào trận địa mai phục, vén mành trầm giọng phân phó: “Các ngươi đi vào thành từ cửa Tây, cầm lệnh bài của ta xông vào. Nếu Cẩm Y Vệ động thủ thì không cần khách khí, chỉ chú ý đừng gây thương tích cho bá tánh.”
“Tuân mệnh!”
Tạ Tòng Diễm xoay người, đưa tay ra hiệu “Mời” cho Ngu Thanh: “Ngu Thiếu soái đi thôi, theo ta đến cửa Nam.”
Ngu Thanh âm thầm nhíu mày, theo Tạ Tòng Diễm xuống xe ngựa.
Tạ Tòng Diễm đứng chờ trên con đường vào thành trong chốc lát, ngăn lại một chiếc xe ngựa nhìn có vẻ như của một thương hộ, chỉ mang theo Ngu Thanh chui vào xe ngựa xen lẫn trong gia quyến của thương nhân.
Sắp đến cửa thành Nam, Tạ Tòng Diễm đưa tay bóp cổ Ngu Thanh ra lệnh cho nàng không được phát ra thanh âm, né qua đám binh mã của Từ Công Danh thuận lợi vào thành.