Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cảm thấy, ở cùng với tên điên lâu rồi, người tốt cũng có thể biến thành kẻ điên.

“Hihi, vợ tôi tốt nhất mà, vợ, tôi yêu em lắm nha. Em là bé con mà tôi thích nhất nhất luôn.”

Kim Lân đứng lên, quả nhiên, trên chiếc quần xuông đắt đỏ, nơi đầu gối đã bị mài rách hai cái lỗ.

Anh ta không hề để ý, đi tới, kéo lấy tay Tiêu Mộng, cô hung dữ trừng mắt lườm anh ta, hất mạnh tay ra.

Kim Lân cũng không dám làm bừa nữa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô giống như một con chó nhà ngoan ngoãn, đi theo Tiêu Mộng về phía nhà cô.

Tiêu Mộng nói: “Cả người tôi toàn khuyết điểm, khi nóng tính lên thì rất không ra gì. Anh đổi sang theo đuổi người tốt hơn đi.”

“Ừ, ừ, không sao, tôi thích người như em.”

Tiêu Mộng nhìn trời, thở dài: “Vẻ ngoài của tôi rất bình thường, vẫn luôn không có ai theo đuổi, làm người cực kỳ thất bại, nhà còn rất nghèo, không có gì cả.”

“Ừ, ừ, không sao, giờ em có tôi, tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới.”

Tiêu Mộng điên lên: “Tôi có người mình thích rồi, tôi thích đàn anh của tôi, tôi là một người rất cố chấp, một khi đã thích, căn bản là sẽ không thay đổi. Từ năm lớp 10 tôi đã thích anh ấy, cả đời này chắc là cũng sẽ không thay đổi.”

Kim Lân trợn trừng đôi mắt đào hoa, nói: “Không sao, không sao. Em tiếp tục thích anh ta, chỉ cần em không ngăn cản tôi thích em là được.”

Chuyện nhỏ, nhóc con nhà cô còn đòi đấu với tay lão làng như anh ta sao?

Hahaha, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giành được trái tim của em!

Kim Lân cười thầm.



Tiêu Mộng nói một đống khuyết điểm của mình, quả thật nói mình không bằng heo chó, nhưng Kim Lân vẫn khẽ cười, dáng vẻ có nhìn thế nào cũng thấy cô tốt đẹp.

Sau cùng, Tiêu Mộng cũng đi tới đầu ngõ nhà mình, cuối cùng cũng nhụt chí, bất lực nói: “Có nhiệm vụ cho anh, anh phải làm cho thật tốt. Mấy ngày tới tôi phải đi có việc, không thể tới Dạ Mị làm, anh nói với Ngũ Ca một tiếng, đừng vì thế mà đuổi việc tôi. Khi về tôi còn muốn tiếp tục làm việc.”

Kim Lân vội gật đầu lia lịa: “Được, được! Nhiệm vụ vợ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành một cách xuất sắc! Đúng rồi, vợ, có phải em nên mời tôi lên nhà em uống cốc trà không? Có phải tôi nên gặp ba vợ tương lai không?”

Tiêu Mộng lập tức đen mặt.

Ba vợ?

Ai là ba vợ của anh ta chứ?

“Mau đi đi! Còn không đi là tôi thấy phiền, sau này không để ý tới anh nữa!”

Tiêu Mộng chống eo nổi giận, dọa Kim Lân sợ rụt cổ lại, nhanh chóng xoay người rời đi.

Ô, sao thế, một lần không thành công, địa vị của Tiêu Mộng cô liền tăng cao, vậy mà có thể hô to gọi nhỏ với cậu Kim rồi.

Khi đám người Trần Tư Khải tới bên bờ biển ăn nướng, đương nhiên là thiếu một mình Kim Lân.

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn không có chủ đề gì khác, cứ quanh quẩn nói đi nói lại về Kim Lân và bạn gái của anh ta.

Nói cái gì mà Lân nghiêm túc với cô gái này rồi.

Nhìn dáng vẻ này của hai người bọn họ, sớm muộn gì cũng tu thành chính quả.

Lôi Bạc đoán, đại khái cô nhóc kia cũng hơi thích Lân nhà bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK