Kim Lân thở dài, nói: “Hai chúng tôi không ngoan có được không? Họ đều say khướt rồi, chúng tôi còn say nữa, họ bị người khác lừa mất thì sao? Ai tới bảo vệ người phụ nữ của chúng ta?”
Lôi Bạc vuốt trán, thở dài: “Thực ra tôi chính là người oan nhất, chả liên quan gì đến tôi, bản thân tôi tự đâm đầu vào hố, đáng đời!”
*** Lưu Diệc Hàn liền bĩu môi, lấy một ly soda, uống một ngụm, nói: “Chẹp chẹp, lần này, cái hố của cậu lớn đấy, cậu không thấy sau khi hai người rời đi, khuôn mặt của Tư Khải tái như nước ớt.”
Kim Lân nhíu mày, quay người nhìn Tiêu Mộng, cũng may, lần say khướt này, cô cũng không khóc, cũng không buồn, thỉnh thoảng cười ngây ngốc một hồi: “Tôi cảm thấy đêm nay Tư Khải rất lạ, thật ra tôi cũng đã chuẩn bị đọ sức với cậu ấy, ai ngờ…”
Lưu Diệc Hàn suýt chút nữa cười bò: “Cậu sao? Còn đọ sức với Tư Khải? Quên đi! Ba người chúng ta cộng lại, đỡ được ba chiêu của Tư Khải không? Đùa tôi đấy à!”
Kim Lân liền phồng má, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh: “Cho dù đánh không lại cậu ấy, đối diện với tình địch, tôi cũng muốn liều chết chiến đấu!”
Lưu Diệc Hàn thở dài, nói: “Thực ra… Tối nay Tư Khải là người khó chịu nhất.
Các cậu biết vì sao Tư Khải giả vờ như không có quan hệ gì với Tiêu Mộng không?”
“Vì sao?” Lôi Bạc không nhịn được, tò mò hỏi.
Kim Lân nhíu mày, sắc mặt khó coi.
Suy cho cùng, người được nói đến, là tình địch của anh ta! Tình địch lớn!
“Có biết Anna đó là người thế nào không?”
Lôi Bạc chớp chớp mắt: “Không phải nói, là giám đốc điều hành của công ty Hắc Ảnh châu Âu sao?”
“Haha, đúng vậy, công ty Hắc Ảnh, thực ra chính là công ty rửa tiền của băng đảng!”
“Á! Băng đảng!” Lôi Bạc bàng hoàng.
May mà lúc đó anh bịt miệng nhóc Lam Nhạn kia, nếu không sau này cả nhà bị giết cô ta cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Lưu Diệc Hàn nói tiếp: “Lần này Tư Khải đến Ý, Anna nhìn trúng Tư Khải, sau đó nhất quyết đòi gả cho Tư Khải, giờ đây, liền bám theo về nước, ba Tư Khải là vô cùng tán thành hai người họ kết hôn, suy cho cùng ba cậu ấy chính là người máu lạnh, ông ta cũng chỉ xem hôn nhân là một cuộc giao dịch, mà Anna này không phải người phụ nữ bình thường, cô ta biết võ công, hơn nữa từ nhỏ đã tham gia rất nhiều hành động của băng đảng, cô ta độc ác lắm.
Nếu như để Anna biết Tư Khải thích Tiêu Mộng, không chừng bây giờ đầu của Tiêu Mộng cũng không biết bị ném ở nơi nào.”
Lôi Bạc hiểu ra: “Tôi nói mà! Tối nay, trước mặt Anna kia, Tư Khải làm như thể Tiêu Mộng là người xa lạ.”
*** Lưu Diệc Hàn cười khổ: “Cậu ấy cũng nín nhịn đến khổ, các cậu vừa đi, cậu ấy liền bảo tôi cố ý hắt rượu lên người, sau đó trốn vào một căn phòng phát tiết.
Hừ, tôi chỉ tội nghiệp căn phòng kia, không biết đập nát mất bao nhiêu đồ.”
Kim Lân vẫn luôn nhíu mày nghe, lúc này, anh ta bỗng nắm chặt lấy tay Lưu Diệc Hàn, hai mắt sáng lên, thấp giọng, hung hăng nói: “Lời hôm nay, hai cậu thề cho tôi, tuyệt đối không được tiết lộ cho bé con nhà tôi! Nghe rõ chưa?”
Lưu Diệc Hàn nheo mắt: “Không phải chứ, Lân, cậu lại trở nên nhỏ mọn như vậy? Đây gọi là cạnh tranh không lành mạnh!”
“Không lành mạnh cái rắm! Liên quan đến tương lai của tôi và Mộng, tôi còn quản được nhiều như thế?”
Lôi Bạc bĩu môi: “Cậu thật sự bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc rồi.”
“Tôi tự nguyện bị choáng váng! Cậu muốn bị choáng váng còn không có cơ hội đâu.”.
Danh Sách Chương: