Tiêu Mộng vừa chỉ vừa hưng phấn kêu lên, Kim Lân chỉ khẽ cười, gật đầu: “Đi.”
“Trời ơi, nước ở đây trong quá, bên dưới còn có đá, còn có cá… Hòn đá này có thể giẫm lên không?”
Hai mắt Tiêu Mộng sáng lên, vui vẻ giống như một đứa trẻ, quay mặt lại nhìn Kim Lân.
Cứ thế, nụ cười hoàn toàn chân chất khiến cả người Kim Lân ngây ngốc ở đó!
Trái tim anh ta, vì nụ cười của cô gái này mà đập thình thịch loạn nhịp.
“Có… Có thể… Đương nhiên là có thể.”
Tiêu Mộng lập tức nhấc váy lên, cởi giày ra, duỗi đôi chân trắng nõn, thả vào trong làn nước trong veo.
“Ôi..
thoải mái quá! Mát lạnh, thoải mái quá! Lân, Lân! Anh cũng qua đây thử xem, thích lắm! Vui cực luôn!”
Tiêu Mộng đứng trên một hòn đá trong nước, dòng nước trong veo chảy qua cổ chân cô, cô giống như một đóa hoa súng trong nước, đẹp không gì sánh nổi.
Cả người Kim Lân ngây ngốc, cứ ngơ ngác nhìn Tiêu Mộng, trái tim tan chảy thành dòng nước ngày xuân.
Ông trời ơi, tôi xin ông, hãy để thời gian dừng lại ngay giây phút này đi.
Mãi mãi, mãi mãi… Kim Lân nghĩ như thế, cười khổ một tiếng rồi đi về phía con suối.
Anh ta cúi người, vốc nước lên, hắt về phía Tiêu Mộng.
“A… Đừng hắt nước mà, đừng mà… Hahaha…”
Tiêu Mộng nhắm mắt kêu lên, một bên chân cũng hắt nước về phía Kim Lân.
Kim Lân chỉ chọc cô cười, sẽ không thật sự hắt nước lên người cô, nhưng Tiêu Mộng lại tưởng thật, dùng chân hắt nước lên, có vài lần hắt lên mặt Kim Lân, Tiêu Mộng cười rất đắc ý.
“Hahaha… Mặt anh ướt sũng, hahaha…”
Kim Lân giả vờ tỏ vẻ tủi thân, nói: “Mộng, em xấu quá, em cứ khiến người khác uống nước rửa chân của em, xấu.”
“Hahaha…” Tiêu Mộng đạp nước, cực kỳ vui vẻ.
Nghịch nước một lúc, Tiêu Mộng mới lưu luyến không nỡ mà lên bờ.
Không xỏ giày nữa, dù sao cũng toàn là thảm cỏ mềm mại, giẫm lên rất thoải mái.
Kim Lân xách giày cho Tiêu Mộng, hai người đi vào trong.
Dưới mấy gốc cây to, dưới bóng cây râm mát, có trải một chiếc thảm lớn.
Trên thảm có một chiếc bàn thấp, trên bàn có bày rất nhiều thứ.
(⊙_⊙) Tiêu Mộng nhìn mà ngây người.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, cây cối… Những thứ nên có trong câu chuyện cổ tích, nơi đây đều có.
Đến… tư thái ăn dã ngoại cũng đã bày ra.
“Đó… Đó là…”
“Đó là bữa trưa của hai chúng ta, thế nào, thích tiệc ngồi không?”
Tiêu Mộng liền cười, nhìn Kim Lân, lập tức nhảy tại chỗ.
“Yeah! Thích quá! Là ăn dã ngoại sao?” Sau khi hoan hô, cô vỗ tay bôm bốp rồi chạy về phía gốc cây.
Hưng phấn chạy vài vòng quanh tấm thảm, sau đó khoanh chân ngồi trên thảm..
Danh Sách Chương: