Làm sao phóng đãng?
Kêu cô uốn éo cơ thể một cách mê hoặc trước mặt Trần gấu xấu xa? Nhảy điệu múa cởi quần áo gì đó?
Ọi, ôi mẹ, tha cho cô đi.
Có lẽ cô sẽ xấu hổ đến phải ngất đi.
Đừng nói Trần gấu xấu xa khao khát cô biểu hiện thế nào trên giường…
Cô còn lâu mới vậy! Mất mặt!
Tiêu Mộng bụm hai má nóng bừng của mình và lặng lẽ bước vào lớp đào tạo.
Liếc nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy Lam Nhạn: “Ơ? Cô gái đó đi đâu rồi? Không phải đang học sao? Sao lại không thấy bóng dáng đâu?”
Tiêu Mộng thầm nghĩ ngợi, tùy ý ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Tiêu Mộng duỗi cổ, mông thiếu điều sắp rời khỏi chỗ ngồi, tìm kiếm từng hàng một từ hàng ghế đầu để xem Lam Nhạn đang ngồi ở đâu.
Không có, thật đúng là không có!
Thật kỳ lạ, Lam Nhạn chạy đi đâu rồi.
Tiêu Mộng có chút thất vọng, co rụt cổ lại, tiện thể nhìn ra bên ngoài.
Ừm! Đó là ai?
Nhìn quen quá!
Aaa…, người phụ nữ quằn quại đó, không phải là… Lam Nhạn sao?
Ôi trời! Cậu ấy đang làm gì thế!
Tiêu Mộng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.
Trong tấm gương ở hành lang bên ngoài, thực sự phản chiếu hai hình bóng quấn lấy nhau.
Người phụ nữ bị dồn vào góc tường là Lam Nhạn.
… Người đàn ông cao lớn bên ngoài đang ép Lam Nhạn vào góc tường rồi hôn mãnh liệt.
Tư thế không thể cưỡng lại của người đàn ông giống hệt khi Trần gấu xấu xa cưỡng hôn cô.
Họ đều là kiểu độc đoán và cưỡng đoạt…
Tất nhiên, người đàn ông này không phải là Trần Tư Khải, mà là…
Aaa…, hóa ra là… Lôi Bạc!
“Trời ơi… trời ơi… hai người sắp yêu nhau sao?”
Tiêu Mộng nhìn đến mắt bốc đóm nhỏ.
Xấu hổ muốn chết, nhìn người ta thân mật mà nhìn đến hăng hái sôi nổi.
Ai đang hát vậy?
Hát khá hay… hìhì…
Sau khi muộn màng nhận ra, Tiêu Mộng quay đầu đi chỗ khác, liền thấy rằng từ giáo sư giảng bài cho đến học viên trong lớp đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hức, tại sao tất cả họ đều nhìn cô vậy?
Người đang hôn cuồng nhiệt bên ngoài là Lam Nhạn, đâu phải Tiêu Mộng cô.
“Bạn học, làm phiền bạn, mau trả lời điện thoại! Đã reo một lúc rồi!”.
Danh Sách Chương: