Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao anh lại càng khao khát cô hơn kia chứ? Không phải anh vẫn luôn yêu thích những cô gái dịu dàng biết cách lấy lòng mình sao? Không cần anh phải nhúc nhích đầu ngón tay, không cần phải nhích ngón tay, không cần phải ra hiệu mà cô gái đó vẫn chủ động hầu hạ anh thoải mái...

"Ồ? Tiêu Mộng, cô nhắm nghiền mắt lại, có phải đang ám chỉ tôi, nói tôi nên hôn cô không? Chứ bằng không cô nhắm mắt lại làm gì, làm ra dáng đợi hôn thế này?"

Anh nở nụ cười xấu xa, khẽ khàng cử động, nhích lại gần cô.

Anh đang thở dốc.

"Không, không được! Anh đừng hôn! Anh mau tránh ra, tôi đi ra ngoài đây!"

"Không cho hôn vậy thì cô mở mắt ra đi chứ."

Anh khom lưng, cọ mũi của mình vào mũi cô, rồi nói, luồng không khí nóng bỏng phả vào mặt cô.

Người Tiêu Mộng tê dại, không thể nói rõ cơ thể cô như thế nào nữa, không ngờ đang trong cơn sợ hãi và vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng xộc vào người,

Đôi chân nóng hôi hổi, tựa như nước xuân đang chảy róc rách...

"Anh vẫn còn chưa mặc đồ, tôi mở mắt sao được?"

"Ồ, nếu cô còn không mở mắt thì tôi sẽ hôn cô đấy, ha ha."

Hừ, người này nói năng kiểu gì vậy, người ta nhắm mắt thì đáng bị hôn à?

Vậy được rồi, mở mắt ra! Tiêu Mộng mở bừng mắt, nhìn vào gương mặt anh tuấn đang kề sát trước mặt cô trước, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm, nồng đậm lửa tình như muốn xuyên thấu vào tận tâm hồn cô đấy của anh!

Ôi!

Tiêu Mộng sợ hãi vô cùng, cô hít sâu một hơi.

Trần Tư Khải nhếch môi cười, xấu xa vô cùng, dùng miệng chỉ xuống dưới.

"Này, trợ lý Tiêu, cô nói coi, cô chọn đồ lót cho tôi, tôi có thể mặc được hay không, tôi cảm thấy hình như hơi nhỏ."

"Sao? Nhỏ à?" Chuyện gì đây? Sao lại nhỏ được?

Vẻ mặt đầy quyến rũ của anh làm cô ngẩn ngơ, không biết ma sai quỷ khiến thế nào mà cô lại đưa mắt nhìn xuống... Đến tận nơi đó...

"Ối!" Một tiếng rít đầy ắp sự sợ hãi vang lên, cô lại tiếp tục nhắm nghiền mắt.

Đúng là... nhỏ... Đồ lót nhỏ thật...Bây giờ chắc đúng là không mặc vừa nữa...Đáng sợ quá, đáng sợ quá...

"Ha ha..." Trần Tư Khải càng trêu chọc cô càng cảm thấy vui, anh cúi đầu, không kềm chế chính mình nữa mà hôn cô ngấu nghiến.

Nụ hôn này, vừa bắt đầu đã rất mạnh bạo, tấn công mạnh mẽ giống như mưa to gió lớn, thế như chẻ tre, chiếm đóng địa bàn của cô,

Luồng không khí nóng bỏng quấn quít giữa môi và răng cô, anh không hề che giấu dục vọng của mình nữa. Đúng là rất muốn...muốn...muốn chiếm lấy cô ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK