“Oa... Ba mươi triệu!”
“Trả lời được một câu hỏi liền có được ba mươi triệu! Không phải đang mơ chứ?”
“Câu hỏi gì vậy, rốt cuộc là câu hỏi gì vậy?”
Mười người đàn ông kia hưng phấn xoa xoa tay.
Ngũ ca đang đứng bên lề nghe thấy thì máu toàn thân cũng sôi trào.
Kiểu người nghèo khổ chỉ dựa vào bản thân mình tiến lên từng chút một như Ngũ ca thì không thể nào gặp được chuyện như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhìn thấy rồi, anh ta liền có loại dục vọng xông lên ra sức giành giật lấy nó.
Kiểu người lớn lên trong lọ mật như cậu chủ Kim, từ trước đến giờ chưa từng hay biết bần hàn là loại mùi vị gì, cho nên cách ăn chơi đốt tiền thế này, cũng chỉ có loại người như bọn họ mới nghĩ ra được.
Quăng đi 30 triệu, 30 triệu... này cũng đốt tiền quá mức rồi.
Kim Lân đảo đảo con ngươi, nói: “Câu hỏi thứ nhất... Tôi thích một cô gái rất ngây thơ, thế nhưng cô ấy lại không thích tôi, tôi muốn làm bạn trai của cô ấy, cho dù tôi nói thế nào, cô ấy cũng không đồng ý, vậy tôi phải làm sao?”
Kim Lân bình thản nói, nói xong anh liền nhìn mọi người.
Kết quả, đổi lại là một đám người mặt ngơ ngác.
Ba mươi triệu một câu hỏi... vậy mà lại là... câu hỏi chọc cười như thế này!
Sau một hồi lâu lặng yên, những người này mới bắt đầu kêu gào giơ tay:
“Tôi biết! Tôi biết!”
”Tôi cũng biết! Cậu cứ liều mạng theo đuổi cô ấy dồn dập là được rồi!”
“Diễn khổ nhục kế cho cô ấy xem đi, khiến cô ấy cảm thấy nếu không có cô ấy cậu sẽ chết mất!”
”Anh hùng cứu mỹ nhân, lúc mấu chốt cậu cứ xông lên phía trước...”
Kim Lân ngồi xổm xuống, đưa xấp 30 triệu trong tay cho một người đàn ông trong đó, ngay lập tức, máu toàn thân của mọi người đều sôi trào lên.
Trời ạ, không phải là nói đùa, tên nhóc này điên rồi, cậu ta sẽ thật sự thưởng 30 triệu!
“Còn có câu hỏi gì nữa không?”
“Đúng vậy, hãy hỏi tiếp đi!”
Cứ thế, Kim Lân đem những khó khăn gặp được với Tiêu Mộng, biến thành từng câu hỏi, lần lượt hỏi những người này.
Ngay cả Ngũ ca cũng không nhịn được giơ tay trả lời câu hỏi.
Suốt một khoảng thời gian, trong phòng 8808 vô cùng ồn ào náo nhiệt, loạn đến rối tinh rối mù.
Một cô gái nhỏ trợn tròn mắt vội vàng chạy đến phía trước Tiêu Mộng, nắm chặt lấy tay cô, lắc lắc lên xuống, thở hổn hển nói: “Nhanh... Nhanh...”
“Nhanh cái gì?” Tiêu Mộng bị sự căng thẳng của cô bé này doạ cho phát sợ.