Người phụ nữ này...ánh mắt mang theo tia sáng màu hồng, si mê nhìn chằm chằm vào ngực anh mà nuốt nước bọt!
Ha ha ha...Tâm trạng Trần Tư Khải đột nhiên tốt lên.
Ít nhất thì cô gái nhỏ này cũng tiến bộ hơn trước, cuối cùng trong mắt cô cũng có anh rồi.
“Cô đứng ở đó làm gì? Giả tượng sáp gì chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
2. Tướng Phủ Đích Nữ
3. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
4. Nữ Phụ Chạy Trốn
=====================================
Trần Tư Khải cuối cùng cũng lạnh lùng phát ra tiếng.
Môi mỏng hơi đỏ, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Tiêu Mộng.
“Ai ya ya, Trần tổng à, anh cuối cùng cũng nói chuyện rồi à? Tôi còn cho rằng anh đang phạt đứng tôi nữa kìa! Hi hi, Trần tổng, anh gọi tôi vào có việc gì?”
Tiêu Mộng lập tức nịnh nọt, như cái đuôi chạy đến bên Trần Tư Khải.
Nhìn bờ môi mỏng gợi cảm của người ta, rồi tham lam nhìn ly rượu anh đang uống...
Oa oa, chất lỏng trong đó nhất định phải ngon lắm?
Chỉ cần nhìn màu sắc...màu hổ phách, trong suốt, màu sắc thật mê người nha.
Chính là không mùi vị khi uống...như thế nào...
Tiêu Mộng âm thầm nuốt nước bọt.
Trần Tư Khải đem bộ dáng tham ăn của cô gái này thu vào đáy mắt.
Nhớ đến bộ dáng bất động, đáng thương của cô nhóc này...
Về sau rời khỏi tầm mắt anh, tuyệt đối sẽ không để cô nhóc này đụng đến một chút rượu nào!
Hừm, uống rượu đến đông tây nam bắc cũng không biết.
Thấy đàn ông liền túm lấy...
Trần Tư Khải sẽ không cho phép bản thân mình để Tiêu Mộng có cơ hội trèo lên giường người đàn ông khác.
“Cô muốn uống?”
Trần Tư Khải nhẹ nhàng hỏi, ngón tay thon dài trắng trẻo nghịch ngợm miệng ly rượu.
“Ừ ừ!” Tiêu Mộng ra sức gật đầu, cười híp mí: “Trần tổng à, hi hi, rượu này...có ngon không? Có ngọt không? Uống xong có say không?”
Trần Tư Khải ngước mắt: “Là rượu thì đều say.”
“Ồ ồ.”
Bộ dáng Tiêu Mộng giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu liếc nhìn một loạt rượu trên tủ rượu...
Đương nhiên cô đều không biết, có một số loại hình như cô đã từng thấy ở Dạ Mị.
Nhưng chắc chắn tất cả đều là rượu tốt, đến Dạ Mị cũhng không có bán.
Trần Tư Khải nhẹ nhàng quan sát khuôn mặt xinh xắn phấn hồng kia của Tiêu Mộng, âm thầm thở ra hơi nóng, xót xa nói: “Tiêu Mộng, thân hình của phó tổng giám đốc Lưu thế nào?”