Từ đầu đến cuối, ngay cả một nụ hôn cũng không cho cô ta.
Anh không cho cô ta đụng vào môi của anh, một lần cũng không được!
"Tư Khải, anh thật tàn nhẫn! Anh thật sự quá tàn nhẫn!"
"Tàn nhẫn? Tôi vẫn luôn là như vậy, cũng chỉ là bạn giường, không hơn cũng không khác. Tôi sẽ không trả giá tình cảm cho phụ nữ, điểm này cô vẫn biết rõ."
Tina lau nước mắt: "Nhưng mà Tư Khải...em đã cho rằng em sẽ có chút đặc biệt..."
Trần Tư Khải cũng rất thèm đòn mà nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cười nhạo một tiếng: "Đặc biệt? Trên đời này, làm gì có nhiều đặc biệt như vậy chứ."
Một câu "Kết thúc rồi" nhẹ nhàng, ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng ngại phiền.
Trần Tư Khải bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói: "Để người hầu thay thế toàn bộ ga giường, vỏ chăn với thảm, rèm cửa đi."
"Dạ!"
Tắm rửa xong, dưới lưng bọc một tấm khăn tắm, Trần Tư Khải cường tráng tản bộ trong phòng ngủ.
Lại lần nữa mở điện thoại ra, lại lần nữ nhìn cái tên liên lạc "Cô nhóc Mộng" đó.
Lại lần nữa do dự.
Gọi, hay là không gọi?
Đây là một chuyện khiến người ta rất đau đầu.
"Trần Tư Khải tôi sao phải gọi điện thoại cho cô? Cô còn len lén gọi tôi là ông già Trần, còn đứng trước mặt tôi vừa nấc cụt vừa rót nước, làm sao tôi phải gọi điện thoại cho cô!"
Trần Tư Khải ném điện thoại di động sang một bên, hung hắng nằm xuống giường.
Nhỉn trần nhà, giống như trên trần nhà xuất hiện Tiêu Mộng.
Cô đang quệt mồm, đáng thương nói với anh: "Tổng giám đốc Trần, giảm giá chút đi?"
Trần Tư Khải muốn cười, dáng vẻ này của cô buồn cười chết người.
Mẹ nó, vì sao lại nhớ cô?
Cô chỉ là một quả bóng!
CHƯƠNG 14: KHÔNG THỂ TRẦM LUÂN
Người đàn ông tuyệt tình đến mức nào chứ!
Từ đầu đến cuối, ngay cả một nụ hôn cũng không cho cô ta.
Anh không cho cô ta đụng vào môi của anh, một lần cũng không được!
"Tư Khải, anh thật tàn nhẫn! Anh thật sự quá tàn nhẫn!"
"Tàn nhẫn? Tôi vẫn luôn là như vậy, cũng chỉ là bạn giường, không hơn cũng không khác. Tôi sẽ không trả giá tình cảm cho phụ nữ, điểm này cô vẫn biết rõ."
Tina lau nước mắt: "Nhưng mà Tư Khải...em đã cho rằng em sẽ có chút đặc biệt..."
Trần Tư Khải cũng rất thèm đòn mà nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cười nhạo một tiếng: "Đặc biệt? Trên đời này, làm gì có nhiều đặc biệt như vậy chứ."
Một câu "Kết thúc rồi" nhẹ nhàng, ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng ngại phiền.
Trần Tư Khải bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói: "Để người hầu thay thế toàn bộ ga giường, vỏ chăn với thảm, rèm cửa đi."
"Dạ!"
Tắm rửa xong, dưới lưng bọc một tấm khăn tắm, Trần Tư Khải cường tráng tản bộ trong phòng ngủ.
Lại lần nữa mở điện thoại ra, lại lần nữ nhìn cái tên liên lạc "Cô nhóc Mộng" đó.
Lại lần nữa do dự.
Gọi, hay là không gọi?
Đây là một chuyện khiến người ta rất đau đầu.
"Trần Tư Khải tôi sao phải gọi điện thoại cho cô? Cô còn len lén gọi tôi là ông già Trần, còn đứng trước mặt tôi vừa nấc cụt vừa rót nước, làm sao tôi phải gọi điện thoại cho cô!"
Trần Tư Khải ném điện thoại di động sang một bên, hung hắng nằm xuống giường.
Nhỉn trần nhà, giống như trên trần nhà xuất hiện Tiêu Mộng. Truyện Teen Hay
Cô đang quệt mồm, đáng thương nói với anh: "Tổng giám đốc Trần, giảm giá chút đi?"
Trần Tư Khải muốn cười, dáng vẻ này của cô buồn cười chết người.
Mẹ nó, vì sao lại nhớ cô?
Cô chỉ là một quả bóng!
CHƯƠNG 14: KHÔNG THỂ TRẦM LUÂN
Người đàn ông tuyệt tình đến mức nào chứ!
Từ đầu đến cuối, ngay cả một nụ hôn cũng không cho cô ta.
Anh không cho cô ta đụng vào môi của anh, một lần cũng không được!
"Tư Khải, anh thật tàn nhẫn! Anh thật sự quá tàn nhẫn!"
"Tàn nhẫn? Tôi vẫn luôn là như vậy, cũng chỉ là bạn giường, không hơn cũng không khác. Tôi sẽ không trả giá tình cảm cho phụ nữ, điểm này cô vẫn biết rõ."
Tina lau nước mắt: "Nhưng mà Tư Khải...em đã cho rằng em sẽ có chút đặc biệt..."
Trần Tư Khải cũng rất thèm đòn mà nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cười nhạo một tiếng: "Đặc biệt? Trên đời này, làm gì có nhiều đặc biệt như vậy chứ."
Một câu "Kết thúc rồi" nhẹ nhàng, ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng ngại phiền.
Trần Tư Khải bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói: "Để người hầu thay thế toàn bộ ga giường, vỏ chăn với thảm, rèm cửa đi."
"Dạ!"
Tắm rửa xong, dưới lưng bọc một tấm khăn tắm, Trần Tư Khải cường tráng tản bộ trong phòng ngủ.
Lại lần nữa mở điện thoại ra, lại lần nữ nhìn cái tên liên lạc "Cô nhóc Mộng" đó.
Lại lần nữa do dự.
Gọi, hay là không gọi?
Đây là một chuyện khiến người ta rất đau đầu.
"Trần Tư Khải tôi sao phải gọi điện thoại cho cô? Cô còn len lén gọi tôi là ông già Trần, còn đứng trước mặt tôi vừa nấc cụt vừa rót nước, làm sao tôi phải gọi điện thoại cho cô!"
Trần Tư Khải ném điện thoại di động sang một bên, hung hắng nằm xuống giường.
Nhỉn trần nhà, giống như trên trần nhà xuất hiện Tiêu Mộng.
Cô đang quệt mồm, đáng thương nói với anh: "Tổng giám đốc Trần, giảm giá chút đi?"
Trần Tư Khải muốn cười, dáng vẻ này của cô buồn cười chết người.
Mẹ nó, vì sao lại nhớ cô?
Cô chỉ là một quả bóng!