Chu Minh Châu không thèm để ý tới Lưu An đang nằm trên mặt đất á khẩu không nói nên lời, dẫn theo đám người Tôn tam nương quay đầu rời đi. Kỳ thực nói không hận Lưu An đó là giả. Nhưng so với Lưu An, Chu Minh Châu càng hận chính mình lúc trước vì sao lại ngốc như vậy. Khiến người nhà yêu thương nàng bị tổn thương hết lần này đến lần khác, ngược lại, đối với người không quan tâm nàng lại hèn mọn như chó. Có đôi khi ngẫm lại, Chu Minh Châu đều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.