Đầu Bộ Phàm đầy hắc tuyến.
Nó còn bắt hắn phụ trách? Người nào không biết còn tưởng hắn đã làm chuyện gì xấu xa với con chó nhỏ này.
"Ngươi muốn hầm cứ hầm đi. Dù sao đi qua ngọn núi cũng chết. Nếu như bị mấy con động vật nhỏ trong núi ăn, thà rằng bổn vương chết trên tay một tu sĩ Nhân tộc, ít ra còn vinh quang hơn."
Hoả Kỳ Lân lại bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nó nằm dang tay dang chân như hình chữ đại trên mặt đất.
"Đói!"
Tiểu bạch lư nhìn Bộ Phàm, lại nhìn Hỏa Kỳ Lân, sau đó rống lên một tiếng.
Hoả Kỳ Lân lập tức từ trên mặt đất nhổm dậy, tiếp theo nó kích động chạy tới trước mặt tiểu bạch lư: "Cái gì, ngươi nguyện ý cho bổn vương ở lại? Tu sĩ Nhân tộc, ngươi nghe thấy chưa? Nó đã đồng ý cho ta ở lại!"
Bộ Phàm: “..."
Ta nghe được cái lông á.
"Tiểu Bạch, đừng người nào... không đúng, không thể cứ yêu thú nào ngươi cũng cho nó ở lại như vậy được." Bộ Phàm vỗ tiểu bạch lư.
"Đói!"
Tiểu bạch lư rống lên một tiếng.
Bộ Phàm theo bản năng nhìn về phía Hoả Kỳ Lân.
Hoả Kỳ Lân hếch cằm, cao ngạo nói: "Tiểu Bạch nói, để cho bổn vương ở lại chính là thiên đại phúc khí cho ngươi. Nó bảo ngươi phải cung cấp thức ăn ngon cho bổn vương, không được bắt nạt bổn vương, phải đối xử tử tế với bổn vương."
Sắc mặt Bộ Phàm trầm xuống, hắn không nói hai lời, xách Hoả Kỳ Lân như xách một con chó nhỏ.
"Ngươi muốn làm gì? Đừng thấy bổn vương không còn thực lực là dễ dàng bắt nạt bổn vương!" Hoả Kỳ Lân đá loạn bốn chân nói.
"Ta nghe không hiểu Tiểu Bạch nói gì. Nhưng Tiểu Bạch chỉ kêu đúng một tiếng, làm sao có thể biểu đạt nhiều ý nghĩa như vậy? Ngươi cho rằng ta là thằng ngốc sao? Ngươi từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi!"
Nói xong Bộ Phàm làm ra động tác muốn ném Hoả Kỳ Lân đi.
"Được rồi, được rồi, bổn vương nói thật không phải được rồi sao? Tiểu Bạch vừa nói là, chủ nhân tất cả nghe theo lời ngươi!" Hoả Kỳ Lân hét lớn.
"Lời này mới phù hợp với lư thiết của Tiểu Bạch." Bộ Phàm thu tay lại nói.
"Gì thiết?" Hoả Kỳ Lân nghi hoặc nói.
"Ngươi hỏi nhiều thế để làm gì?"
Bộ Phàm chụp một cái lên đầu Hoả Kỳ Lân.
"Nhìn ngươi cũng không tồi! Ngươi muốn ở lại cũng được, nhưng mà ta có vài thắc mắc cần ngươi giải đáp. Thứ nhất ngươi từ đâu tới?"
"Chuyện này kể ra có chút dài!" Hoả Kỳ Lân ngửa mặt nhìn lên trời xanh: "Bắt đầu từ hơn mười năm trước."
"Nói ngắn gọn!" Sắc mặt Bộ Phàm trầm xuống.
"Sao ngươi hung dữ vậy? Quả nhiên không thể tin những lời hồ yêu nói, nó bảo tu sĩ Nhân tộc rất dịu dàng, còn cùng chúng nó chơi đùa vui vẻ. Tại sao những tu sĩ Nhân tộc mà bổn vương gặp được đều là những người hung dữ như vậy?" Hoả Kỳ Lân ấm ức nói.
Bộ Phàm: "?"
Dịu dàng? Còn chơi đùa vui vẻ?
Có lẽ do tâm tư của hắn xấu xa thôi.
Có lẽ người ta nói tới một trò chơi đứng đắn đấy.
…
Dưới gốc cây đào trong sân.
Sau khi nghe Hoả Kỳ Lân kể, cuối cùng Bộ Phàm cũng hiểu sơ sơ câu chuyện của nó.
"Nói cách khác, bởi vì ngươi tò mò về khu vực của Nhân tộc, nên mới lén lút rời khỏi Kỳ Lân tộc. Không được bao lâu đã gặp được một tu sĩ Nhân tộc rất lợi hại, bắt ngươi lại, còn ném ngươi vào trong một tòa tháp!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Hoả Kỳ Lân vội gật đầu: "Tu sĩ Nhân tộc đó vừa già lại vừa xấu, còn muốn bổn vương làm toạ kỵ cho hắn, bổn vương còn lâu mới đồng ý!"
Nhìn không ra, con Hoả Kỳ Lân này lại là một thứ đam mê sắc đẹp.
"Vậy ngươi biết tu sĩ Nhân tộc bắt ngươi thuộc môn phái nào không?" Bộ Phàm cân nhắc một chút, lại hỏi.
"Bổn vương nhớ rõ, tu sĩ Nhân tộc gác cửa có nói, giống như gọi là thiên cái gì thánh địa!" Hoả Kỳ Lân nghĩ nghĩ nói.
"Thiên Môn thánh địa?" Bộ Phàm nói.
"Đúng đúng, lời bọn họ nói chính là Thiên Môn thánh địa!" Hoả Kỳ Lân gật gật đầu.
Sắc mặt Bộ Phàm không tốt, hắn nhấc Hoả Kỳ Lân lên rồi bước ra ngoài cửa.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hoả Kỳ Lân bốn chân đá loạn.
"Ta không nuôi nổi ngươi, ngươi vẫn nên cút đi thật xa thì hơn!"
"Đừng mà, bình thường bổn vương ăn rất ít!"
"Ăn ít, ta cũng không nuôi nổi!"
Đừng có đùa chứ? Thiên Môn thánh địa kia còn có tu sĩ lợi hại hơn cả tu sĩ Nguyên Anh, đi trêu chọc bọn họ có khác gì đi tìm chết đâu?
Vì sự bình yên không thể giữ lại con Hoả Kỳ Lân này.
【 Hảo cảm của Xích Diễm Yêu Vương với ngươi là 20】
Yêu Vương này từ đâu nhảy ra nhỉ?
Kiểm tra tin tức hảo hữu.
【 Xích Diễm Yêu Vương: Yêu Vương Kỳ Lân nhất tộc có hảo cảm với ngươi vì ngươi đã cho khuê nữ bướng bỉnh của hắn ở lại, nếu ngươi có ý xấu gì với khuê nữ của hắn, hắn sẽ không quản ngàn dặm xa xôi tới giết chết ngươi! 】
Yêu Vương? Lại còn khuê nữ?
"Ngươi là mẫu sao?" Bộ Phàm xách Hoả Kỳ Lân lên, nghi hoặc nói.
"Không phải tối hôm qua bổn vương đã nói rồi sao? Bổn vương không phải nam mà!" Hoả Kỳ Lân nói như chuyện đương nhiên.
Bộ Phàm nghĩ nghĩ, hình như có chuyện này thật.
Hắn nhớ rõ lúc ấy khi hắn hỏi Hoả Kỳ Lân, ngươi có phải nam nhân hay không, Hoả Kỳ Lân không cần suy nghĩ, đã nói luôn nó không phải nam nhân.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ rằng, đối phương nói với ý nó không phải nam nhân, nó là con đực.
"Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện Yêu Vương trong Yêu tộc các ngươi thì tương đương với cảnh giới nào?" Bộ Phàm cân nhắc một chút lại nói.
"Để bổn vương nghĩ xem, à tương đương với Hoá Thần kỳ của Nhân tộc các ngươi." Hoả Kỳ Lân nói.
Hoá Thần kỳ? Vậy không phải còn lợi hại hơn Nguyên Anh kỳ sao?
"Vậy Kỳ Lân nhất tộc các ngươi xếp thứ mấy trong Yêu tộc?" Bộ Phàm cân nhắc một chút hỏi.
"Trước thứ ba, đừng nghĩ rằng Kỳ Lân nhất tộc chúng ta ít người, nhưng mỗi yêu trong chúng ta đều rất lợi hại." Hoả Kỳ Lân cao ngạo giống như một con khổng tước nói.
Khóe miệng Bộ Phàm co rúm.
Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao tu sĩ Thiên Môn thánh địa kia chỉ bắt Hoả Kỳ Lân mà không giết, hoá ra con Hoả Kỳ Lân này có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc nha.
Khó trách nó dám chạy tới địa bàn Nhân tộc vui chơi.
Thử xem thực lực của con Xích Diễm Yêu Vương kia trước đã?
Bộ Phàm tiến vào mô phỏng quyết đấu, đối chiến cùng Xích Diễm Yêu Vương.
Một lát sau, hắn bước ra từ mô phỏng quyết đấu với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.