Thím Trương sốt ruột đến mức toát mồ hôi: "Cô Mai, cô ăn chút đi! Cô đã gầy như thế này rồi, cho dù ăn được một chút cũng phải ăn chứ!"
"Không ăn. Dọn hết đi. Thím Trương, thím vất vả rồi." Giọng Mai Thùy Hân cực kỳ kiên định.
"Rầm!" Cửa phòng đột nhiên bị đạp văng ra từ bên ngoài.
Trịnh Thiên Ngọc xuất hiện, mang theo khí thế bức người đi vào. Đầu tóc anh rối tung, hung dữ trừng mắt nhìn Mai Thùy Hân, trên trán còn có dán một miếng băng gạc trắng.
Mai Thùy Hân giật mình vì tiếng cửa phòng bị đá văng, cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Sao trán anh lại dán băng? Anh đang giở trò quỷ gì? Hôm qua đánh nhau với Trần Hoàng Kiên sao?
Mai Thùy Hân thầm nghĩ, nhưng lại cố dằn sự to mò lại, không lên tiếng hỏi Trịnh Thiên Ngọc.
Thím Trương vừa nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc thì như thấy được cứu tinh: "Cậu chủ, cô Mai không chịu ăn, ngài giúp tôi khuyên cô ấy đi?"
Trịnh Thiên Ngọc đi tới nâng cằm Mai Thùy Hân lên, tay phải múc một thìa canh đổ vào miệng Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân cắn chặt khớp hàm, sống chết không chịu nuốt đồ ăn Trịnh Thiên Ngọc đút cho.
Nước canh chảy dọc theo cằm rơi xuống ngực, làm ướt một mảng lớn trên vạt áo.
"Mai Thùy Hân, cô định làm ra vẻ thanh cao cái gì nữa!" Trịnh Thiên Ngọc hung ác trừng mắt nhìn cô: "Chẳng phải đã từng ngủ với nhau rất nhiều lần rồi sao? Cô nói cho tôi biết, Trần Hoàng Kiên đã ngủ với cô mấy lần rồi?"
Thím Trương thực sự không nghe nổi nữa, vội vàng đi ra ngoài, đóng kín cửa phòng.
Thím Trương vừa đi, Trịnh Thiên Ngọc càng không có gì phải e ngại nữa, bàn tay to mạnh mẽ bóp cằm Mai Thùy Hân, ánh mắt trở nên điên cuồng: "Lúc làm chuyện đó với tôi, cô đều tưởng tượng về Trần Hoàng Kiên đúng không?"
Tên điên này! Mai Thùy Hân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc, không thể tin vào tai mình. Vì sao người đàn ông này luôn nghĩ người khác ghê tởm như vậy chứ?
Trong suy nghĩ của anh ta, giữa nam và nữ chỉ có thể lên giường với nhau thôi sao?
Mai Thùy Hân hoàn toàn không có hứng cãi nhau. Cô cúi mắt, coi Trịnh Thiên Ngọc như không khí.
"Nói!" Trịnh Thiên Ngọc giật mạnh tóc Mai Thùy Hân ra sau, ánh mắt cực kỳ kinh người.
Mai Thùy Hân bị giật tóc rất đau nhưng cô vẫn không cầu xin, chỉ lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Ngọc, cười châm chọc: "Nói cái gì? Nói tôi đã lên giường với Trần Hoàng Kiên mấy lần? Anh chắc chắn là mình muốn nghe chứ?"
Giọng điệu giễu cợt của cô khiến Trịnh Thiên Ngọc càng tức giận hơn, con ngươi sâu thẳm gần như bốc cháy, sự đố kỵ tập kích lên mọi chỗ nhạy cảm trong thần kinh, điên cuồng ăn mòn tất cả khả năng tư duy của anh!
"Mai Thùy Hân! Cô đã lên giường với Trần Hoàng Kiên mấy lần! Nói!" Giọng nói của anh dường như ngày càng điên cuồng hơn!
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh khiến tôi ghê tởm!" Mai Thùy Hân sắc mặt trắng bệch quát lớn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đây chính là người đàn ông mà cô suýt nữa đã muốn thật lòng yêu thương sao? Không! Cô không thể nào yêu người đàn ông tệ hại như thế!
Cô mù mắt rồi nên mới tưởng là mình thật sự yêu anh ta!
"Ghê tởm? Tôi sẽ để cô nếm thử thế nào mới thật sự gọi là ghê tởm!" Trịnh Thiên Ngọc kéo mạnh tóc Mai Thùy Hân, quăng cô lên giường.
Anh ta nhấn chuông cạnh bàn: "Thím Trương, bảo chú Vương tìm cho tôi một tên côn đồ trên đường đến đây."
Một lát sau, một tên côn đồ toàn thân đầy các loại hình xăm kỳ quái đi đến.
Mai Thùy Hân sợ hãi nép vào góc phòng, cảnh giác nhìn Trịnh Thiên Ngọc: "Trịnh Thiên Ngọc! Anh muốn làm gì?"
"Làm gì à? Không phải cô có bản tính dâm đãng à! Một mình tôi không đủ để thỏa mãn cô! Tôi giúp cô tìm thêm một gian phu!" Sự đố kỵ đã làm Trịnh Thiên Ngọc hồ đồ, không lựa lời nói, chỉ muốn nói sao để càng khiến cô tổn thương càng tốt.
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh là đồ cầm thú! Đồ khốn kiếp!" Mai Thùy Hân bỗng nhiên ý thức được ý định của Trịnh Thiên Ngọc, sợ hãi liều mạng hét lên!
Trịnh Thiên Ngọc lại định để kẻ khác cưỡng hiếp cô sao?
Trịnh Thiên Ngọc nói với tên côn đồ dữ tợn kia: "Hôm nay không chơi chết người phụ nữ này thì tao đảm bảo mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!"
Tên côn đồ nhìn Mai Thùy Hân đang lệ rơi đầy mặt rúc ở trong góc thì trong lòng hớn hở, mặc dù cô gái này hơi gầy nhưng vừa nhìn đã thấy là người đẹp.
Hôm nay gã đúng là có phúc!
Tên côn đồ nhìn Trịnh Thiên Ngọc bên cạnh vẻ lo lắng, lại nhìn cô gái đang co rúm người trong góc phòng, nuốt nước miếng: "Tôi, tôi có thể bắt đầu được chưa?"
"Cứ tự nhiên!" Trịnh Thiên Ngọc đáp rồi đi ra ngoài cửa, hung hăng đóng sập cửa "rầm" một tiếng rất to.
Trịnh Thiên Ngọc đi rồi, tên côn đồ càng thêm tự do.
Gã nhìn Mai Thùy Hân đắm đuối, còn cảm thán: "Hôm nay thật sự là may mắn! Không ngờ có được một em ngon nghẻ thế này!"
Mai Thùy Hân liều mạng rúc ở góc tường, cánh tay ôm lấy vai, bảo vệ thân thể của chính mình, hoảng sợ trợn trừng mắt: "Anh muốn làm gì! Đừng đến gần!"
"Làm cái gì? Đương nhiên là làm chuyện mà tổng giám đốc Trịnh bảo anh đây làm rồi! Nam nữ hoan ái, em thích không!" Tên côn đồ nói năng ngọt xớt, đôi mắt xảo trá nhìn loạn khắp nơi.
Mai Thùy Hân thuận tay cầm bình hoa trên giá sách, giơ lên: "Anh đừng tới đây! Nếu như còn bước tới thì tôi sẽ đập chết anh!"
Tên côn đồ sao có thể bị một cái bình hoa uy hiếp được?
Gã cười dâm đãng, từng bước dồn ép Mai Thùy Hân.
"Bịch!" Mai Thùy Hân ném mạnh bình hoa! Tên côn đồ nhanh nhẹn né đi, bình hoa rơi xuống thảm, nhưng thảm quá dày nên không vỡ chỉ lăn sang một bên.
"Nhìn đi em gái nhỏ, bình hoa cũng không giúp em rồi! Chấp nhận số mệnh đi!" Tên côn đồ lao tới bên Mai Thùy Hân, vươn tay muốn chộp lấy cô.
Mai Thùy Hân thét lên nhảy ra, mở to mắt cắn răng nghiến lợi nói: "Anh dám chạm vào tôi thì Trịnh Thiên Ngọc sẽ không tha cho anh đâu!"
Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn bao che khuyết điểm, anh ta có thể đánh mắng Mai Thùy Hân thế nào cũng được nhưng sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào đối xử không tốt với cô.
"Ha ha... Em gái, có phải em bị hồ đồ rồi không? Chính tổng giám đốc Trịnh đã đặc biệt tìm anh đây tới để chăm sóc em! Anh có thể khiến em sung sướng, tổng giám đốc Trịnh không những không phạt mà có khi còn thưởng cho anh đây đó!"
Tên côn đồ sắp không nhịn được nữa. Cô gái nhỏ này nhìn thì có vẻ yếu ớt mà không ngờ lại là quả ớt cay.
Ánh mắt Mai Thùy Hân tối sầm lại, cô ngây thơ đến cỡ nào mà còn tưởng Trịnh Thiên Ngọc có thể bảo vệ cô, sao cô lại quên mất, tên côn đồ cắc ké này chính là do Trịnh Thiên Ngọc gọi tới!
Tên côn đồ ngắm nghía đắm đuối thân thể của Mai Thùy Hân, từng bước đi đến gần cô.
Mai Thùy Hân sợ hãi liên tục hét chói tai, chạy loạn lên trong phòng, muốn né tránh ma trảo của tên côn đồ.
Trò đuổi bắt này lại càng khiến tên côn đồ kích động hơn, cười dâm đãng, vẻ mặt háo sắc lao tới Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân liều mạng tránh né, cầm mọi thứ có thể đập vào đầu tên côn đồ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, căng thẳng không còn chút huyết sắc nào, ngay cả môi cũng chuyển thành màu xám nhợt nhạt.
Trịnh Thiên Ngọc quay lưng về phía cửa phòng, dù nghe thấy tiếng kêu khóc và la hét chói tai của Mai Thùy Hân bên trong nhưng anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Cuối cùng tên côn đồ cũng bắt được Mai Thùy Hân, cánh tay xăm hình ác thú đen xì tóm chặt Mai Thùy Hân, quăng lên trên giường!
Mai Thùy Hân biết đã hết hy vọng, lúc này ngoài Trịnh Thiên Ngọc thì không có ai có thể giúp cô nữa!
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nghe động tĩnh trong phòng, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đây là do Mai Thùy Hân nợ anh ta, cắm sừng anh ta, cho nên cô phải trả giá thật lớn! Trịnh Thiên Ngọc anh sao có thể bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay như thế được!
Nếu cô vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, nằm bên dưới anh ta mà còn nghĩ đến người đàn ông khác, thế thì anh ta thành toàn cho cô là được!
Thứ phụ nữ bẩn thỉu như vậy, anh cũng không cần nữa...
Tiếng thét của Mai Thùy Hân càng ngày càng thảm thiết, Trịnh Thiên Ngọc ở bên ngoài nghe thấy, tay càng lúc càng siết chặt.
Không biết rốt cuộc bên trong đã làm đến mức nào rồi... Hiện tại không phải anh nên vui vẻ sao? Người phụ nữ phản bội anh hiện giờ đang bị một tên đàn ông bần tiện vũ nhục và giày vò, anh phải thấy vui vẻ mới đúng.
Nhưng tại sao trong lòng anh lại không hề có chút niềm vui khi báo được thù? Trái tim anh sao lại như thể bị bóp chặt như thế?
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh là đồ cầm thú! Khốn kiếp! Tôi hận anh! Hận anh cả đời!" Trong phòng vang lên tiếng rống giận khản giọng của Mai Thùy Hân, trong giọng nói tràn ngập bi phẫn khiến người nghe cũng cảm thấy day dứt tâm can.
Chân Trịnh Thiên Ngọc không kìm được đi tới gần cửa thêm một bước nhưng rồi anh lại gắng gượng dừng lại!
Người phụ nữ này cho rằng kêu khóc vài tiếng là đã có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý sao? Đúng là mơ tưởng!
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng đứng ở trước cửa phòng, lưng thẳng tắp có phần cứng nhắc. Anh nghe tiếng Mai Thùy Hân kêu khóc trong phòng, tay siết chặt lan can, càng lúc càng nắm chặt hơn đến nỗi lan can tưởng chừng sắp bị anh bóp nát.
"Được rồi, đừng khóc nữa, tổng giám đốc Trịnh không thương em nữa rồi, để anh đây thương em là được! Tiểu mỹ nhân, tới đây nào!" Tên côn đồ đổi thế tay thành như diều hâu bắt gà con, ôm chặt Mai Thùy Hân trong lòng.
Mùi hôi hám khó chịu từ người gã bốc lên khiến Mai Thùy Hân phải nín thở.
Tên côn đồ lại hoàn toàn không nhận ra, không ngừng sờ mó thân thể Mai Thùy Hân khiến cô không ngừng hét lên.
Mai Thùy Hân đưa tay lên, cào vào mặt gã ta. Trên khuôn mặt da đen sì của tên côn đồ lập tức hiện lên năm vệt máu!
Gã đưa tay sờ mặt, thấy có máu thì biết mặt mình bị cô cào rách rồi!
Tên côn đồ nổi điên, giật tóc Mai Thùy Hân, quăng cô về phía tường: "Đồ phụ nữ ti tiện! Cô còn tưởng là mình rất quan trọng à!"
Gã giữ tóc cô, không ngừng đập đầu cô vào tường.
"Cốp cốp cốp" tiếng va đập nghe rất rõ ràng, Trịnh Thiên Ngọc siết tay thành nắm đấm, bởi vì nắm quá chặt mà đốt ngón tay chuyển sang màu trắng.
Tiếng kêu khóc của Mai Thùy Hân cũng nghe rõ ràng như vậy...