Lúc mở mắt ra, mắt cô ta đã đỏ như máu: “Trịnh Thiên Ngọc, đây là ân oán cá nhân của tôi và anh, tại sao anh báo thù lên người ba tôi! Lòng dạ anh, tại sao ác độc như vậy!”
Khóe môi Trịnh Thiên Ngọc cong lên nụ cười tàn nhẫn, áp sát cô ta: “Không chặt đổ cây đại thụ ba cô, Trịnh thị sao có thể thoát khỏi kiềm hãm? Không đốn đổ cây cổ thụ này, sao có thể đánh tan sự kiêu ngạo phách lối của cô? Thứ chống đỡ nhà họ Hướng các người, chính là chiếc mũ ô sa trên đầu ba cô! Hôm nay, tôi hoàn toàn xé nát chiếc mũ ô sa này, xem nhà họ Hướng các người còn có thể hô mưa gọi gió không!”
Trên màn hình lớn, người đàn ông và người phụ nữ vẫn đang tiếp tục, hai tay Hướng Như Lan bịt tai lại, sụp đổ thét lên: “Trịnh Thiên Ngọc! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Anh là đồ tiểu nhân! Nhà họ Hướng chúng tôi cho dù sụp đổ, cũng sẽ không bỏ qua cho loại cặn bã như anh!”
Trịnh Thiên Ngọc nhún nhún vai: “Tùy ý!”
“Thiên Ngọc, công tắc ở đâu? Nếu để Cẩm Tâm nhìn thấy những thứ này, sẽ ảnh hưởng lớn tới việc giáo dục thai nhi!” Bùi Tuấn vội vàng chạy tới, mặt đầy không vui.
Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc khẽ động, nhìn về phía khác đại sảnh, chỉ thấy hai người Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm đang đứng sóng vai cùng nhau, đang nhìn màn hình lớn.
Trong lòng lập tức không thoải mái, đi nhanh về phía màn hình LED, tìm thấy công tắc ở chỗ kín, cạch một tiếng tắt màn hình.
Hướng Như Lan nhìn theo ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc, vừa khéo nhìn thấy gò má phớt hồng của Mai Thùy Hân.
Trong lòng tràn lên thù hận, không có cách nào khống chế. Trước khi người phụ nữ này quay về, Trịnh Thiên Ngọc đối xử với cô ta vẫn xem như không tệ! Đều vì cô! Giành đi tình yêu của cô ta, hủy đi gia đình của cô ta!
Bình hoa lớn được trưng bày dựa vào tường ở sảnh, cắm từng bó hoa hồng champagne lớn.
Hướng Như Lan rút cành hoa hồng vứt trên mặt đất, cầm bình hoa đi về phía Mai Thùy Hân.
Từ xa Cẩm Tâm đã nhìn thấy cô ta, ra hiệu cho Mai Thùy Hân: “Thùy Hân, Hướng Như Lan tới rồi, còn cầm bình hoa to, cô ta muốn làm gì?”
Cho tới lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình lớn, Mai Thùy Hân mới hiểu rõ âm mưu phía sau của buổi đính hôn này, tất cả những nghi hoặc thoáng chốc đã được giải đáp. Nhìn thấy Hướng Như Lan đi chậm rãi từng bước tới, đương nhiên cô biết cô ta tới để tranh cãi báo thù.
Vội vàng bảo vệ Cẩm Tâm ở sau lưng: “Cẩm Tâm, đi mau, cậu đang mang thai, đừng để cô ta đụng tới.”
Cẩm Tâm kéo Mai Thùy Hân chuẩn bị chạy: “Cùng chạy, đừng tranh cãi với kẻ điên này.”
Hướng Như Lan nhìn thấy họ chuẩn bị chạy, đột nhiên cười to lên, giọng nói cực kỳ sắc bén chói tai: “Mai Thùy Hân, cô sợ sao? Cô không phải giỏi nhất là làm ra vẻ kiên cường để quyến rũ đàn ông sao? Hôm nay sao nhát như thỏ đế vậy?”
Mai Thùy Hân nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta có chút đáng thương, vừa đỡ Cẩm Tâm vừa nghiêng đầu khuyên Hướng Như Lan: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu cô muốn báo thù thì nên tìm Trịnh Thiên Ngọc, sao lại tìm tới tôi! Cầm bình hoa đi đập Trịnh Thiên Ngọc đi! Đừng dọa em bé trong bụng Cẩm Tâm!”
Lời vừa nói xong, đầu đã đụng vào một bờ ngực vững vàng cứng rắn, Mai Thùy Hân sờ sờ mũi, nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn, như nhìn thấy cứu binh: “Trịnh Thiên Ngọc, anh tới vừa đúng lúc. Mau đi khuyên Hướng Như Lan. Mẹ cô ta còn ở trong bệnh viện, hà cớ gì cứ quấn lấy tôi!”
Trịnh Thiên Ngọc như cười như không nhướn mày: “Cầm bình hoa đi đập Trịnh Thiên Ngọc...Mai Thùy Hân, em rốt cuộc có tim hay không?”