Ngắn ngủi một câu như một cơn gió xuân thổi qua mặt hồ đóng băng, sự lạnh nhạt cùng bất hòa giữa hai người biến mất một cách kỳ diệu, Trịnh Thiên Ngọc hung hăng, bá đạo kia đã trở lại.
Anh hung dữ với cô nhưng lại có cái ôm ấp ám và nụ cười thuần khiết nhất.
Ách? Hóa ra điện thoại không bị hỏng mà là Trịnh Thiên Ngọc giả chết không nói? Mai Thùy Hân ngây ngẩn cả người, chầm chậm giải thích: ''a...tôi tưởng điện thoại bị hỏng...xin lỗi...''
Nói xong đột nhiên Mai Thùy Hân lại không biết nên nói gì nữa. Trịnh Thiên Ngọc cũng trầm mặc không nói lời nào.
Sự lạnh nhạt và thờ ơ lại trở lại. Rõ ràng gần đến nỗi hơi thở cũng có thể nghe thấy, nhưng lại giống như cách nhau một ngọn núi.
Hai người đều không nói gì, cũng không ai ngắt điện thoại.
Trịnh Thiên Ngọc có ý gì? Mai Thùy Hân đột nhiên có cảm giác giống như mặt nóng dán mông lạnh. Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ giọng nói: ''Cảm ơn anh đã cứu tôi. Ngủ ngon.''
Hốc mắt có chút cay cay, Mai Thùy Hân vươn tay lên chuẩn bị tắt máy,bỗng nhiên điện thoại truyền đến giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc: ''Đợi chút.''
''Hả?'' Mai Thùy Hân đột nhiên nín thở.
''Tư Hàn vẫn luôn đòi đi chơi cùng em. Ngày mai nếu em tiện, có thể dẫn nó đi chơi được không?'' Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc nhàn nhạt, không nghe ra bất kì cảm xúc nào.
Ách? Đi chơi cùng Tư Hàn? Mai Thùy Hân do dự một lúc, không nói gì.
Trịnh Thiên Ngọc lại mở miệng: ''Yên tâm, tôi sẽ không đi cùng đâu.''
''A, vậy thì, vậy thì...được thôi.'' Mai Thùy Hân nhanh chóng trả lời, bản thân cô cũng không biết mình đang che giấu sự mất mác nhỏ nhoi trong lòng hay là đang vui vẻ vì Trịnh Thiên Ngọc không đi.
Tâm tình thật phức tạp...
''Vậy tôi tắt máy đây. Ngủ ngon.'' Sự trầm mặc trong điện thoại khiến Mai Thùy Hân cảm thấy ngột ngạt, cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Nói xong cô ngừng lại một lúc, đời Trịnh Thiên Ngọc trả lời.
Phía bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến tiếng ngắt máy.
Anh,...anh thế nhưng tắt máy rồi.
Quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh tắt điện thoại trước.
Mai Thùy Hân kinh ngạc cầm di động nhìn chằm chằm màn hình đã tắt, nỗi đau trong lòng lan đến đầu ngón tay.
Một đêm trằn trọc, sáng sớm lúc thức dậy, quanh mắt xuất hiện hai vòng đen.
Mai Thùy Hân dùng kem che khuyết điểm vẫn không thể che hết được, cô đành bỏ cuộc. Bởi vì đi chơi với trẻ con nên cô không đeo đồ trang sức, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và đi đôi giày vải ra ngoài.
Quên đi, cô không phải vẫn luôn muộn phiền về mối quan hệ này đấy ư? Hiện tại Trịnh Thiên Ngọc cuối cùng cũng buông tay rồi, cô còn buồn cái gì?
Mai Thùy Hân, mày đừng không có lòng tự trọng như vậy! Trong lòng cô không ngừng nhắc nhở bản thân, lúc đến biệt thự nhà họ Trịnh tâm lý đã ở trạng thái 10 trên 10.
Trước đó cô đã gọi điện thoại xác nhận lại là 9 giờ sáng, cho nên lúc vừa bước khỏi xe taxi Mai Thùy Hân đã thấy Tư Hàn kiễng chân đứng ở cửa chờ mình.
''Tư Hàn!'' Lúc nhìn thấy thằng nhóc, buồn rầu trong lòng cô bỗng chốc tan thành mây khói, cười cười chạy về phía Tư Hàn, nâng thằng nhóc lên cao xoay một vòng rồi mới ôm vào trong lòng.
Thằng nhóc cười khanh khách, mở to đôi mắt trong suốt tựa thủy tinh, khóe miệng hiện lên hai chiếc má lúm đồng tiền thật sâu ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên vươn người hôn một cái lên mặt cô: ''Dì Mai, cháu rất nhớ dì!''
Hơi thở ngọt ngào kèm theo chút mùi sữa của Tư Hàn vương vấn nơi chóp mũi, đây quả là mùi vị của thiên sứ mà.
Mai Thùy Hân ôm chặt Tư Hàn, trong mắt tràn đầy ý cười hôn lên chóp mũi thằng nhóc: ''Cục cưng, dì cũng nhớ cháu lắm!''
Thím Trương cười cười chậm rãi đi qua đưa một cái ba lô cho Mai Thùy Hân: ''Cô Mai, trong này là bình nước và hộp hoa quả của Tư Hàn, còn có cả khăn tay và vài món đồ chơi nữa, cô dẫn Tư Hàn ra ngoài, nhưng đồ này đều cần dùng đến.''
Mai Thùy Hân cười nhận lấy: ''Thím Trương thật chu đáo!''
Thím Trương quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự phía sau, cười nói với Mai Thùy Hân: ''Những thứ này đều do cô Hướng chuẩn bị đấy ạ.''
Hướng Như Lan? Hôm nay cô ta cũng đến? Bây giờ đang ở cùng với Trịnh Thiên Ngọc ư?
Trong lòng Mai Thùy Hân hơi buồn bực, cô không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
Cô kéo tay Tư Hàn, đang chuẩn bị nói tạm biệt với thím Trương thì thấy Tư Hàn bĩu môi nhìn mình: ''dì Mai, dì có thể khiến ba con không ở bên cạnh cô Hướng nữa được không? Con không thích cô ấy!'
Mai Thùy Hân khó xử nhìn Tư Hàn, gãi gãi mũi của mình: ''Ngoan nào. chuyện này dì Mai không làm chủ được. Tư Hàn có ý kiến gì thì có thể tự mình nói với ba, có được không?''
Tư Hàn chớp chớp mắt, giọng nói có chút ủ rũ: ''Thôi vậy, ba con sẽ không đồng ý đâu. dì Mai, chúng ta đi thôi!''
Mai Thùy Hân gật đầu, đang muốn dắt tay thằng nhóc đi thì thấy thím Trương đột nhiên gọi lại: ''Cô Mai, cậu chủ và cô Hướng qua đây rồi, cô có muốn chào hỏi chút không?''
Mai Thùy Hân quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc và Hường Như Lan đang đi về phía bên này, Hướng Như Lan kéo tay Triệu Thiên Ngọc cười vô cùng sáng lạn.
Đáy mắt Mai Thùy Hân có phần buồn bã, đang định nói với thím Trương là không cần nữa thì Hướng Hàm Vị đã nhiệt tình gọi cô: ''Tiểu Hân! Cô tới rồi à? Sao lại không vào trong nhà ngồi? Vừa rồi Tư Hàn ầm ĩ đòi ra ngoài cửa đợi cô, giờ cô đến rồi, thằng nhóc chắc vui lắm nhỉ?''
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đi bộ đến gần cô và Tư Hàn.
Hướng Như Lan vừa nói chuyện vừa cúi xuống nhéo nhéo khuôn mặt lạnh lùng của thằng nhóc: ''Nhóc con, thật không công bằng, có cô khác đến là không cần cô với bố con nữa rồi!''
Tư Hàn che mặt lui lại trốn sau lưng Mai Tùy Hân: ''Cô Hướng, đau lắm!''
Mai Thùy Hân cúi xuống nhìn một cái, mặt của Tư Hàn đều bị nhéo đến đỏ, Hướng Như Lan đúng là dùng sức không nhỏ!
Trong lòng cô có chút bất mãn, cô không để ý đến sự chào đón nhiệt tình của Hướng Như Lan, chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt cũng chưa từng nhìn Trịnh Thiên Ngọc lấy một cái.
Hướng Như Lan nắm chặt tay Trịnh Thiên Ngọc hơn, cả người như hận không thể dính sát vào anh: ''Thiên Ngọc, khách đến sao anh không chào?''
Hành động và lời nói đều quen thuộc, tự tin như một bà chủ. Giọng điệu thân mật, hờn dỗi lại có chút nụng nịu này, khiến cho Mai Thùy Hân cô ý thức được: Cô ấy, Hướng Như Lan, mới chính là bạn gái của Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nheo mắt nhìn Hướng Như Lan, khóe mắt lóe lên tia sáng.
''Cô Mai mang thằng nhóc đi vất vả rồi, Tư Hàn đành nhờ cô vậy.'' Trịnh Thiên Ngọc nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt liếc qua Mai Thùy Hân một cái rồi rời đi.
Cô Mai. Anh gọi cô là cô Mai.
Mai Thùy Hân bỗng nhiên có chút buồn cười. Anh đang trả thù việc lần đầu tiên gặp mặt sau năm năm cô gọi anh là tổng giám đốc Trịnh đấy ư?
Vậy thì tốt. Mai Thùy Hân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc: ''Tổng giám đốc Trịnh khách sáo rồi!''