"Hân à, người đàn ông ở ngoài kia có phải rất giàu không?" Ánh mắt Lâm Liên phát sáng nhìn Mai Thùy Hân. Bà ta không ngờ được, con nhóc trông có vẻ ngang ngược cố chấp này lại có tầm nhìn như vậy, nương nhờ được tên đàn ông có tiền thế.
"Dì Lâm, con về phòng thu dọn đồ đạc." Mai Thùy Hân cúi đầu bước về phòng mình. Cô ghét giọng điệu của Lâm Liên.
"Vũ Yến, con là đồ vô dụng! Con nhìn đi, ngay cả Thùy Hân cũng câu được tên nhà giàu rồi. Con xinh đẹp hơn nó, thân hình đẹp hơn nó, sao con không nương nhờ được thằng đàn ông có tiền nào hả?" Lâm Liên hận không thể làm cô ta khôn ra được.
"Ai biết cái vận cứt chó của nó ở đâu tới chứ!" Lâm Vũ Yên buồn bực vuốt mái tóc dài của mình. Tấm chi phiếu Trịnh Thiên Ngọc cho cô lần trước đã bị cô ta đốt hết vào bài bạc rồi, nếu không cô ta cũng chẳng quay về ngôi nhà xập xệ ở khu ổ chuột này!
Lâm Vũ Yến tựa nghiêng trên cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, cô ta nhìn Mai Thùy Hân đang thu dọn đồ đạc: "Em muốn dọn đến ở cùng với Trịnh Thiên Ngọc sao?"
Ở cùng với Trịnh Thiên Ngọc, mấy chữ này nghe sao mà chói tai. Mai Thùy Hân cắn môi, trong lòng có chút buồn rầu.
Nếu có thể, cô bằng lòng giống như những con gái bình thường khác, sống trong ánh sáng mặt trời, trải qua cuộc đời bình thường. Cô không hề mong mỏi mình làm tình nhân chui lủi, cả ngày bị người ta mắng đi quát đến!
Nếu có thê, có lẽ cô vẫn còn cơ hội gặp lại anh Hoàng; có lẽ, cô sẽ kết hôn với anh Hoàng rồi sinh ra một bé con xinh đẹp, sống cuộc đời hạnh phúc vui vẻ, mà không giống như bây giờ, bị người ta khinh bỉ xem thường.
Thấy Mai Thùy Hân không nói gì, đôi mắt Lâm Vũ yến xoay chuyển, nảy ra ý định hay ho.
"Hân à, sau này chị có thể thường xuyên tới thăm em không?"
"Đương nhiên có thể rồi." Trong lòng Mai Thùy Hân có chút cảm động. Cô không ngờ Lâm Vũ Yến vẫn nhớ thương cô.
Di động đặt trong túi quần bò bỗng vang lên.
"Alo? Làm gì đó?"
"Mai Thùy Hân, hết mười lăm phút rồi, mau ra!" Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc ẩn ẩn vẻ tức giận.
"Được rồi, tôi biết rồi, ra ngay đây." Mai Thùy Hân xách chiếc túi đã thu dọn xong đi ra ngoài cửa, quần áo của cô rất ít, chiếc túi nhẹ tênh chẳng có bao nhiêu sức nặng.
"Dì Lâm, chị, con đi đây. Sau này có thời gian con sẽ quay về thăm mọi người." Mai Thùy Hân nói lời tạm biệt với Lâm Liên và Lâm Vũ yến, nhìn bày biện trong căn nhà đơn xơ, bỗng nhiên cô có chút lưu luyến.
"Được, mau đi đi! Đừng để tổng giám đốc người ta sốt ruột chờ!" Lâm Liên vội vàng đẩy Mai Thùy Hân về phía cửa, không thể đắc tội với vị giàu có bên ngoài được, sau này bà ta còn muốn hưởng sái phú quý của Mai Thùy Hân đó!
Bước nhanh tới bên xe, Mai Thùy Hân quay đầu nhìn căn phòng xập xệ của mình đầy bịn rịn rồi xách túi bước lên.
"Vứt đi!" Trịnh Thiên Ngọc nói ra một câu rồi thản nhiên xoay bánh lái rời khỏi khu lều ướt át âm u.
"Vứt đi? Vứt cái gì?" Mai Thùy Hân nghe không hiểu.
Trịnh Thiên Ngọc chau mày, hắn túm lấy cái túi trong tay Mai Thùy Hân vứt ra ngoài cửa sổ!
"Anh làm gì đấy! Bên trong có quần áo của tôi!" Mai Thùy Hân vô cùng giận dữ! Sao người đàn ông này lúc nào cũng ngang ngược bá đạo như vậy, trước nay hắn không quan tâm tới người khác nghĩ gì sao?
"Tôi đưa cô đi mua đồ mới." Trịnh Thiên Ngọc kiêu căng nói, "Cô mặc mấy bộ quần áo này thật làm tôi mất mặt. Người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc tôi sao có thể quê mùa như vậy!"
"Người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc tôi." Không biết vì sao khi nghe được câu này, trong lòng Mai Thùy Hân chợt có một tia rung động nhè nhẹ. Từ sau khi ba mắc bệnh, cô luôn mang trong mình cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa. Lời nói của Trịnh Thiên Ngọc khiến cô nảy sinh một loại ảo giác, cô cũng có chỗ để dựa dẫm. Cho dù, người kia, chỉ là tình nhân của cô, là ông chủ của cô mà thôi.