Thành phố C trong đêm mùa hạ dường như vô cùng xinh đẹp, tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, phố lớn ngõ nhỏ sầm uất, xa hoa phồn thịnh, hết thảy đều lộ vẻ yên ả mà khiến người ta thỏa lòng thích thú.
Gió đêm ấm áp ẩm ướt mang theo chút hương hoa dành dành thổi tới từ ngoài cửa xe, chiếc Lamborghini ngang ngược đang chạy về hướng khu ổ chuột mà gia đình Mai Thùy Hân đang ở.
"Mai Thùy Hân, tôi chỉ cho cô thời gian mười phút nói tạm biệt với mẹ kế và chị gái rồi lập tức ra ngoài!" Giọng điệu Trịnh Thiên Ngọc cứng ngắc tới mức khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
"Mười phút? Tôi còn phải thu dọn đồ đạc của mình nữa chứ?" Mai Thùy Hân bất mãn nhìn Trịnh Thiên Ngọc, hốc mắt cô vẫn còn xanh tím, nhìn vô cùng đáng thương.
Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc mềm lại, nhưng khóe miệng vẫn lạnh lùng như băng đá: "Mười lăm phút. Nếu quá thời gian tôi không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Anh là thứ bạo quân, ác ma, đồ thần kinh, kiêu căng ngạo mạn! Mai Thùy Hân âm thầm mắng chửi trong lòng rồi lại vụng trộm trợn mắt với Trịnh Thiên Ngọc.
"Mai Thùy Hân, đừng quên thân phận của mình." Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy hành động của Mai Thùy Hân từ trong gương chiếu hậu lập tức lạnh giọng nhắc nhở.
Mai Thùy Hân thở dài. Thôi vậy, với kẻ không nói lý kiểu này, đừng nên lấy trứng chọi đá thì hơn.
Thấy Mai Thùy Hân không nói gì, khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc nhếch lên một đường cong vừa ý: "Con gái nghe lời một chút vẫn tốt hơn."
Tới cửa nhà Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày: "Mai Thùy Hân, cô ở đây?"
Mặc dù Đoàn Phong đã báo cáo cho hắn biết gia đình Mai Thùy Hân ở khu lều xập xệ từ lâu nhưng Trịnh Thiên Ngọc thật sự không ngờ được, hoàn cảnh của khu ổ chuột này lại thê thảm đến thế. Nước bẩn chảy đầy trên nền đất, rác rưởi chất thành đống, ruồi bọ ong ong bay tới bay lui, có chỗ nào dành cho người ở chứ!
Mai Thùy Hân nhìn theo ánh mắt đang đánh giá khu lều xập xệ kia của Trịnh Thiên Ngọc, cô nhún nhún vai mỉm cười: "Tổng giám đốc Trịnh cho là tôi nên ở đâu? Khách sạn năm sao? Hay là biệt thự xa hoa cạnh bờ biển?"
Thân hình cao lớn rắn rỏi của Trịnh Thiên Ngọc đặc biệt bắt mắt ở khu dân nghèo, chiếc Lamborghini của hắn cũng kéo đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.
"Dì Lâm, con gái dì dẫn theo một người có tiền về này!" Bà chủ nhà mập mạp đứng ngoài cửa gọi với vào.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, mùi hôi thối tỏa ra từ đống rác sắp xông chết hắn rồi.
"Mai Thùy Hân, mau đi chào đi. Tôi cho cô mười lăm phút."
Còn chưa nói xong, Lâm Liên và Lâm Vũ Yến đã đi ra ngoài. Lâm Vũ Yến rất ít khi về đây, hôm nay cũng vừa mới tới nhà, nghe nói Mai Thùy Hân dẫn theo một người giàu có quay về bèn chạy vội ra góp vui.
Nhìn thấy chiếc Lamborghini ngoài cửa, ánh mắt Lâm Vũ Yến sáng lên. Người đàn ông cao lớn kiêu ngạo đứng bên cạnh chiếc Lamborghini, một khuôn mặt anh tuấn đủ để chúng sinh mê đắm, đường nét sắc sảo, mỗi một điểm đều lộ ra hơi thở của kẻ làm vua ngồi trên ngôi cao. Đây không phải là Trịnh Thiên Ngọc sao?
Trong lòng Lâm Yến Vũ đố kỵ đến phát cuồng. Mình tính hết kế này kế nọ đến cuối cùng vẫn bị Mai Thùy Hân câu mất gã đàn ông này!
Không đúng, Trịnh Thiên Ngọc từng gặp mình, có thể nào nhận ra mình không? Nếu nhận ra, có lẽ chuyện đêm hôm đó sẽ bị lộ tẩy! Nếu Trịnh Thiên Ngọc tiếp tục truy xét thì không khó biết được người đêm đó lên giường với hắn chính là Mai Thùy Hân!
Lâm Yên Vũ nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiên Ngọc.
Thấy mẹ kế và chị gái đều bước ra, Mai Thùy Hân chỉ đành giới thiệu với bọn họ: "Dì Lâm, chị, vị này là Trịnh Thiên Ngọc. Tiền để ba nằm viện đều mượn từ anh ta."
Mượn? Trong lòng Lâm Yến Vũ cười lạnh một tiếng, là bán chứ gì? Con nhỏ thối tha này, sao vận may lại tốt thế?
Trịnh Thiên Ngọc thật không có mắt nhìn, mình có chỗ nào không bằng nó? Ngày hôm đó hắn đuổi mình ra khỏi văn phòng, vậy mà lại nhìn trúng con nhỏ ngu xuẩn này!
Khóe mắt Trịnh Thiên Ngọc căn bản không quét tới Lâm Liên và Lâm Vũ Yến. Hắn không có hứng thú quan tâm tới loại đàn bà con gái xóm nghèo này!
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng gật đầu rồi sải bước quay về xe ngồi, mùi hôi thối của đống rác hun hắn sắp tắc thở luôn rồi!