Tay Mai Thuỳ Hân bỗng run lên.
Mất con là cảm giác gì, cô đương nhiên biết. Cảm giác đau khổ ngập trời, như rơi vào địa ngục, mãi mãi không thấy ánh sáng mà chỉ có sự mất mát và tối tăm, cô hiểu rất rõ.
“Như Lan…” Mai Thuỳ Hân nhẹ giọng gọi Hướng Như Lan, dường như không kìm được muốn an ủi cô ta.
“Tiểu Hân, bây giờ Thiên Ngọc đến điện thoại của tôi cũng không nghe. Tôi cầu xin cô, cô để anh ấy gặp tôi một lần được không? Tôi không muốn chia tay, tôi muốn thử một lần nữa! Tôi nhất định phải thử một lần!”
“Như Lan, vô ích thôi, Thiên Ngọc anh ấy… chắc sẽ không quay đầu đâu.” Mai Thùy Hân nói rất khó khăn, cẩn thận cân nhắc từng câu nói, sợ tổn thương đến Hướng Như Lan.
Hướng Như Lan tức đến mức mặt tái xanh, người phụ nữ ti tiện! Rõ ràng đang cố ý ngăn không cho Thiên Ngọc gặp mình mà!
Ngữ khí cô ta lại càng thêm đáng thương: “Tiểu Hân, nếu tôi cầu xin Thiên Ngọc mà anh ấy vẫn cố chấp muốn chia tay thì tôi cũng đành chấp nhận! Nhưng bây giờ chia tay không rõ ràng thế này, tôi thật sự không thể hết hy vọng!”
Ngữ khí tuyệt vọng vô cùng nhưng lại hết lần này đến lần khác không chịu chấp nhận khiến lòng Mai Thuỳ Hân cảm thấy khó chịu khó hiểu. Phụ nữ việc gì phải làm khó xử cho nhau.
Mai Thuỳ Hân nói: “Vậy tôi giúp cô thuyết phục Thiên Ngọc để anh ấy gặp cô một lần!”
Cô tin Trịnh Thiên Ngọc sẽ không vì gặp mặt một lần mà từ bỏ cô, làm lành với Hướng Như Lan.
Hoặc có lẽ, ở nơi sâu thẳm trong lòng, cô cũng muốn nhờ vào đó mà thăm dò Trịnh Thiên Ngọc một chút!
Dù sao, Hướng Như Lan và cô thật sự cách nhau quá xa. Hướng Như Lan có thể khiến đế quốc Trịnh thị phát triển càng thêm hưng thịnh. Còn cô, không thể cho anh thứ gì.
Anh thật sự sẽ không màng tất cả, tâm cam tình nguyện ở bên cô sao?
Mai Thuỳ Hân bắt đầu cảm thấy không tự tin.
Cúp điện thoại của Hướng Như Lan, Mai Thuỳ Hân do dự rất lâu mới gọi cho Trịnh Thiên Ngọc.
“Muộn thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?” Trịnh Thiên Ngọc từ phòng họp đi ra, anh đứng bên cửa sổ dưới ngọn đèn đuốc lờ mờ, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe phấn chấn hơn một chút.
“Thiên Ngọc, vừa nãy Hướng Như Lan gọi cho em.” Mai Thuỳ Hân nói rất nhanh: “Cô ấy muốn gặp anh một lần.”
Trịnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn những nhân viên cấp dưới đang đợi mình trong phòng họp, nhíu hàng lông mày rậm nói: “Ồ?”
Mai Thuỳ Hân hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cô nói dứt khoát: “Anh, anh gặp cô ấy một lần được không? Cô ấy thật sự rất đáng thương.”
Vì người đàn ông này mà nạo thai ba lần nhưng anh lại nói vứt bỏ là vứt bỏ. Mai Thuỳ Hân có chút khinh bỉ chê cười không có lý do.
Đàn ông đều là động vật máu lạnh như vậy sao?
Trịnh Thiên Ngọc khó có thể tin nhíu mày: “Mai Thuỳ Hân, muộn thế này em gọi cho anh chỉ muốn thuyết phục anh đi gặp Hướng Như Lan?”
Anh đang bận đến sứt đầu mẻ trán, nếu ngày mai vẫn không đả thông được mấu chốt thì đầu tư vài trăm tỷ đổ xuống sông xuống biển, vậy mà cô lại gọi tới bảo anh đi gặp Hướng Như Lan?
Người phụ nữ này rốt cuộc có lương tâm không? Cô không ghen sao? Hay là cô đang thăm dò anh? Cô không tin anh nên mới cố ý lấy chuyện này ra để thăm dò anh?
Cơn gian dần lan ra trong mắt, không đợi Mai Thuỳ Hân trả lời, Trịnh Thiên Ngọc hít sâu một hơi nói: “Được, Mai Thuỳ Hân, anh sẽ làm như em mong muốn.”
Nói xong anh dập máy.
Nghe thấy tiếng tút dài trong điện thoại, Mai Thuỳ Hân vẫn chưa hoàn hồn.
Hình như Trịnh Thiên Ngọc tức giận? Cô không biết trong lòng mình đang mất mát hay vui mừng.
Cô không muốn người đàn ông của mình quá máu lạnh, quá tuyệt tình nhưng Trịnh Thiên Ngọc thật sự đồng ý đi gặp Hướng Như Lan, trong lòng cô lại trống rỗng, hiu quạnh.