Trong lòng Trịnh Thiên Hi có hàng ngàn hàng vạn điều không tình nguyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của Trịnh Thiên Ngọc thì vẫn phải nhịn sự khinh bỉ, nhẹ giọng nói: "Mai Thùy Hân, xin lỗi, vừa nãy nói năng không được thuận cho lắm."
Miệng nói câu xin lỗi, mắt lại không thèm nhìn Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Ngọc bực tức bước tới, đang chuẩn bị khiển trách Trịnh Thiên Hi, Mai Thùy Hân vội vàng kéo góc áo của anh.
Bỏ đi, cần gì chứ, Trịnh Thiên Hi không thích cô. Huống chi Tư Hàn đang ở bên cạnh, người lớn trước mắt trẻ con cãi nhau, quả thực là điều không cần thiết.
Tự tìm bậc thềm bước xuống, biểu hiện hòa hợp bên ngoài là được rồi.
Cô dù sao không trông mong có thể cùng Trịnh Thiên Hi thân thiết như chị em.
Mai Thùy Hân dẫn Tư Hàn đi đến bên bàn ăn, rất tự nhiên ngồi xuống, lại giúp Tư Hàn chuyển chiếc đĩa lại gần hơn, tiện để cậu nhóc ăn.
Trịnh Thiên Hi lạnh lùng nhìn, thấy Mai Thùy Hân có dáng vẻ như nữ chủ nhân thì lửa giận trong lòng lại bùng lên dữ dội.
Mai Thùy Hân ngồi chếch ở đối diện cô ta, Trịnh Thiên Hi giả vờ đánh rơi đũa, cúi người bàn nhặt chiếc đũa, nhìn chuẩn vị trí chân của Mai Thùy Hân, đợi thím Trương giúp cô ta đổi đôi đũa mới, giơ chân ra, hung hăng giẫm vào chân của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân đang nói chuyện cùng với Tư Hàn, mu bàn chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, bất giác ‘á’ lên một tiếng kêu khẽ.
“Sao thế?” Trịnh Thiên Ngọc đang rót nước hoa quả cho Tư Hàn, nghe thấy tiếng kêu của Mai Thùy Hân thì quay đầu lại nhìn cô.
Mai Thùy Hân không muốn làm lớn chuyện, chỉ đành nói dối: “Em vừa quên mở cửa sổ phòng ngủ để thông gió rồi.”
“Lát nữa mở sau cũng được.” Trịnh Thiên Ngọc không để tâm quay qua, tiếp tục giúp Tư Hàn rót nước hoa quả.
Nhìn thái độ đắc ý trên mặt của Trịnh Thiên Hi, Mai Thùy Hân ở trong lòng cảm thấy lắc đầu bất lực. Đều là người lớn rồi, sao còn có tính khí như trẻ con vậy!
Trịnh Thiên Hi đã đánh lén thành công thì trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi, bèn trêu chọc Tư Hàn: “Tư Hàn, hôm nay cô dẫn cháu ra ngoài chơi có được hay không? Sẽ mua cho cháu đồ chơi.”
Tư Hàn rất thân thiết với người cô này, Trịnh Thiên Hi đối với đứa cháu này cũng rất thương yêu. Nếu như trước kia, nghe thấy mua đồ chơi Tư Hàn sớm đã vui vẻ đồng ý, kết quả, cậu nhóc chỉ lắc đầu: “Cháu không đi, cháu muốn ở cùng với mẹ.”
Mẹ, mẹ! Cái tên gọi này thật sự đâm vào tai như muốn đòi mạng! Trịnh Thiên Hi mặt mày tràn ngập thái độ thù đích nhìn Mai Thùy Hân chằm chằm, nhưng lại không thể không thừa nhận, Trịnh Thiên Ngọc nói không sai, Mai Thùy Hân và Tư Hàn, lớn lên thật sự rất giống! Cằm và miệng thật sự giống nhau như đúc!
Bữa cơm này, hoặc là Mai Thùy Hân cùng Trịnh Thiên Ngọc dỗ Tư Hàn ăn cơm, hoặc là Trịnh Thiên Ngọc cùng Mai Thùy Hân thương lượng về các chi tiết trong hôn lễ và váy cưới, Trịnh Thiên Hi lạnh lùng ngồi ở đối diện, nửa câu cũng không thèm nói.
Nhìn Mai Thùy Hân cũng càng ngày càng không thuận mắt.
Ngay cả Hướng Như Lan đều phải nịnh nọt cô ta, dỗ cô ta, phụ nữ bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, đâu có ai không coi cô như công chúa mà lấy lòng chứ? Nhưng Mai Thùy Hân này lại không biết tốt xấu, thấy cô ta là cứ lãnh đạm.
Cô ta dùng dĩa hung hăng chọc quả trứng ốp trong đĩa, không chỉnh Mai Thùy Hân một trận, cô ta thật sự không hả giận!