• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Khoan, có người gửi cái này cho cậu nè” – Vô Ưu đưa ra một phong thư

Nghiêm Khoan suýt chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. Cái phong thư màu vàng nhạt, bên ngoài có một dòng chữ nhỏ “Thiệp mời tham dự buổi ra mắt phim Bản lĩnh Kỳ Hiểu Lam”.

Anh ta làm thật sao?

Nghiêm Khoan chỉ còn biết cười khổ.

Lao thúc đã làm tới mức này, Nghiêm Khoan không thể từ chối được nữa, nếu không thì ai mà biết được anh ta còn làm đến chuyện gì?

Đột nhiên Nghiêm Khoan ngước nhìn Vô Ưu với ánh mắt quái lạ

“Ai gửi cái này đến?”

Vô Ưu cố tình không nghe thấy, lảng đi nơi khác. Không cần nói nhiều, Nghiêm Khoan cũng hiểu. Chẳng có ai gửi nó tới cả, chỉ có tên quản lý “tốt bụng” của anh mang đến thôi. Xem ra quan hệ giữa hai tên quản lý này vẫn tốt.

________________

Mình làm gì ở đây nhỉ?!? Cứ cho là nhận được thư mời đi, nhưng sao mình lại phải đến đây???

“Làm gì mà đứng thừ ra vậy?”

Cái tên này, xem hắn thích thú đến thế nào kìa. Mỗi lần anh ta tỏ ra thích thú thì tức là anh ta lại sắp bày trò gì đó. Mà những trò của anh ta chẳng bao giờ tốt lành cả, Mình nên về thôi!

“Tiểu Càn, vừa đến đã định về sao?”

Lao thúc vui vẻ tiến về phía Nghiêm Khoan và Vô Ưu. Nhìn cái cách Lao thúc và Vô Ưu tay bắt mặt mừng, vẻ mặt vui cười hết sức rạng rỡ mà Nghiêm Khoan bỗng rùng mình, nổi da gà. Hình như giác quan thứ 6 của anh mách bảo có điềm chẳng lành, Nghiêm Khoan quay đầu định bỏ đi.

“Chờ đã, cậu mà về thì vở kịch hay của chúng tôi bị hỏng mất”

“Hả? Này, buông ra, hai người làm gì vậy? Buông tôi ra mau”

Mặc cho Nghiêm Khoan gào thét, giãy dụa, Lao thúc và Vô Ưu mỗi người một bên, khoác tay kéo Nghiêm Khoan đi thẳng vào giữa đám đông trong buổi tiệc.

________________

“Vũ ca, anh không khỏe sao?”

“Vũ ca, anh không thích dự tiệc à?”

“Vũ ca, anh có cần ngồi nghỉ một chút không?”

“Cám ơn, tôi không sao đâu”

Mặt mình trông tệ đến vậy sao? Sao cả hai cô nàng này đều thay phiên nhau hỏi han vậy?

“Chấn Vũ, cậu ở đây nhé, tôi có chuyện phải đi một lát”

Tốt, anh ta đi là tốt nhất. Anh quản lý cứ kè kè bên cạnh thực sự là không thoải mái. Cứ nghĩ đến chuyện anh ta lại sắp gài mình vào một cái bẫy nào đó là mình lại thấy bực bội. Ấy, anh ta có chuyện gì mà đi giữa buổi tiệc nhỉ? Chẳng lẽ anh ta lại kéo cậu ta đến đây?

Kiều Chấn Vũ, bình tĩnh, có hai mỹ nhân như Y Năng Tịnh và Tư Cầm Cao Lệ trước mặt mình, tội tình gì phải nghĩ đến một người khác, mà còn là một người con trai nữa.

“Vũ ca, hay là anh đừng uống rượu”

“Phải đó, sắc mặt anh trông càng lúc càng tệ đấy”

“Không, tôi không sao thật mà”

Phải ha. Có hai mỹ nhân vây quanh thì việc gì mình phải nghĩ đến chuyện khác. Kiều Chấn Vũ, tươi tỉnh lên nào.

________________

Buổi tiệc đã bắt đầu, thức ăn, đồ uống cũng lần lượt được dọn ra. Trong thiệp mời có ghi trước là tiệc buffet nhưng Nghiêm Khoan vẫn ngạc nhiên về mức độ linh đình của nó, chắc là bộ phim này đầu tư rất nhiều vào phần quảng cáo. Nghiêm Khoan bị hai tên quản lý kẻ lôi người kéo, đến lúc anh không còn biết đường nào để ra khỏi đám đông thì hai người họ mới chịu buông tay, rồi lại không nói lời nào mà lủi đi đâu mất.

Nghiêm Khoan đảo mắt nhìn tứ phía, đột nhiên lại bị thu hút về một hướng, chính xác là một người. Một người mà anh thậm chí còn không thấy rõ mặt, nhưng cái dáng người cao cao mà mảnh khảnh đó rất quen thuộc, thân ảnh áo trắng đó rất quen thuộc. Nghiêm Khoan lách người qua đám đông, tiến đến gần người kia.

“Tiểu Kiều”

Một nam diễn viên khác bước tới, không chút ngần ngại ôm lấy Kiều Chấn Vũ hết sức thân thiết. Nghiêm Khoan bỗng đứng lại tại chỗ, anh nhận ra người này, anh ta là diễn viên cùng công ty với Chấn Vũ và cũng là diễn viên chính trong bộ phim được ra mắt hôm nay. Cả hai người đều là nam, bản thân Nghiêm Khoan cũng là nam, nhưng cách anh chàng kia gọi Chấn Vũ và cử chỉ thân thiết của họ lại làm anh có cảm giác khó chịu.

“Đau” – Nghiêm Khoan bất giác ôm ngực, có cái gì đó vừa nhói lên, chỉ trong một cái chớp mắt nhưng để lại một cơn đau âm ỉ trong ***g ngực.

Xung quanh Kiều Chấn Vũ còn ba người nữa, đều là mỹ nhân, nhìn tấm poster trên sân khấu, Nghiêm Khoan cũng đoán được ba người họ đều là bạn diễn của người kia.

“Ai, đúng là mình nên đi gặp bác sĩ thôi” – ngực càng lúc càng đau.

“Cậu làm gì mà đứng như trời trồng vậy?”

Vô Ưu không biết từ đâu hiện ra (hơi giống ma nhở) đứng sững trước mặt Nghiêm Khoan.

“Nè, cầm lấy” – Vô Ưu vội vã nhét vào tay Nghiêm Khoan một ly rượu – “Qua đó đi”

“Hả?”

Nghiêm Khoan chưa kịp phản ứng gì thì đã nhận ra mình đang bị đẩy đến chỗ người kia.

Kiều Chấn Vũ vẫn chưa nhận ra điều gì kì lạ. Anh chàng diễn viên lúc nãy vội nhảy lên sân khấu, giật lấy micro.

“Tiểu Kiều à, cậu cũng nên lên sân khấu phát biểu cảm tưởng về bộ phim chứ nhỉ?”

Ánh đèn lóa mắt lập tức rọi vào chỗ Kiều Chấn Vũ đang đứng, nhưng ngay giây phút anh vừa chuyển động, lập tức có một thân người đổ nhào về phía anh, rượu trên tay người đó cũng đổ hết ra cái áo vest trắng anh đang mặc. Chấn Vũ kinh ngạc, rồi chuyển sang giận dữ, nghiến răng phát ra hai chữ

“Nghiêm Khoan?”

“Xin… xin lỗi, là tại anh ta” – Nghiêm Khoan thất thần chỉ tay về phía tay quản lý, nhưng anh ta lại biến mất từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK