“A lô, Nghiêm Khoan, bây giờ cậu có đang ở nhà không?” – giọng của Kiều Chấn Vũ vang lên trong điện thoại có vẻ hơi ngại ngùng.
“Sao lại không? Nhờ anh mà tôi phải hủy toàn bộ lịch quay trong ba ngày sắp tới và ngồi nhà nằm chơi mà” – Nghiêm Khoan không chút ngần ngại buông lời châm chọc.
“….”
“Được rồi, tôi đang ở nhà, có chuyện gì không?”
“Tôi muốn ghé qua nhà cậu một chút, có được không?”
“Được thôi, để tôi cho anh địa chỉ”
“Không cần đâu, quản lý của cậu cho tôi địa chỉ rồi. Tôi đang… ừm… tôi đang ở trước cửa nhà cậu này”
“Hả?” – Nghiêm Khoan kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thực có một chiếc xe nhìn rất quen đang đậu ngay trước cửa nhà anh.
________________
“Chấn Vũ? Anh đến làm gì vậy?”
Nghiêm Khoan vội chạy ra mở cửa đã thấy Kiều Chấn Vũ đứng trước cửa nhà anh từ lúc nào, trên tay cầm một cái áo vest đỏ.
“Cái này… hôm qua… ừm… Trả cho cậu” – Kiều Chấn Vũ đứng ấp úng một lúc lâu mới nói ra được ba chữ cần nói.
“Có thế thôi, tôi về đây”
Chấn Vũ quay đầu định bỏ đi, nhưng Nghiêm Khoan đã nhanh hơn, nắm lấy tay anh.
“Đợi chút, đã đến rồi thì vào nhà tôi ngồi chơi một lát rồi hãy đi”
“Hả?”
“Anh không có bận việc gì chứ?”
“Không, không có, tôi rảnh từ giờ đến chiều”
“Vậy được rồi, tôi ở nhà cũng buồn chán lắm, anh vào chơi cho vui”
“Hả? Hả?”
Không để Kiều Chấn Vũ kịp trả lời, cũng chẳng kịp phản ứng, Nghiêm Khoan đã nắm tay người ta lôi vào nhà. Cái mặt hớn hở đẩy người ta ngồi xuống ghế, lại điềm nhiên chìa tay ra.
“Đưa chìa khóa xe của anh đây”
Kiều Chấn Vũ cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho Nghiêm Khoan mà không có đến nửa lời thắc mắc. Nghiêm Khoan giật lấy cái chùm chìa khóa trên tay người ta, rồi phóng ra ngoài chạy xe vào garage. Chấn Vũ ngồi trong phòng khách của Nghiêm Khoan, nhìn quanh một vòng là đã thấy chói mắt. Màu chủ đạo của nội thất trong nhà là màu đỏ. Không cần nhiều lời, tên nhóc này chắc chắn là thích màu đỏ – anh nghĩ.
Trong lúc Chấn Vũ còn đang lo nhìn ngắm, dò xét căn nhà thông qua cái phòng khách thì Nghiêm Khoan đã quay lại, đứng trước mặt anh với gương mặt niềm nở, trả chùm chìa khóa cho anh rồi lại lon ton chạy vào bếp, miệng vẫn không ngừng huyên thuyên. (ta dùng từ “lon ton” có quá lắm không)
“Anh uống gì nhé? Nhưng bia của tôi bị tên quản lý uống hết rồi, nhà cũng ít nấu nước, anh uống nước cam, nước dâu hay nước đào? Nước đào đi ha?”
“Ăn gì không? Tôi còn vài cái bánh flan này. Anh ăn luôn đi ha”
“Anh có muốn ăn trái cây không? Ăn táo đi ha”
Nghiêm Khoan cứ lăng xăng chạy tới chạy lui, trong khi Kiều Chấn Vũ chỉ ngồi một chỗ, chẳng nói được lời nào vì cứ mở miệng ra là lại có kẻ nhảy vào chặn họng.
Chỉ trong chốc lát, trên bàn đã tràn ngập các loại đồ ăn, nào bánh, nào trái cây, thậm chí còn có kẹo. Nghiêm Khoan đặt lon nước đào xuống bàn, nhìn Kiều Chấn Vũ lúc này vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
“…..” – Kiều Chấn Vũ há hốc mồm, hoàn toàn bị cái thái độ của chủ nhà làm cho nghẹn họng.
“A” – Nghiêm Khoan bỗng vỗ tay lên đùi, rồi lại ôm mặt than vãn – “Tôi quên mất, anh đã ăn gì chưa? Bây giờ cũng 11h trưa rồi, chắc anh đói bụng rồi hả? Đang đói mà ăn mấy thứ này thì không tốt phải không?”
“Tôi… không…” – Chấn Vũ cuối cùng cũng thốt được ra lời, nhưng (lại) bị Nghiêm Khoan nắm tay kéo đi. Đến lúc anh định thần lại đã thấy mình ngồi trên xe của cái tên quá-sức-hiếu-khách kia.
“Ở gần đây có một nhà hàng rất ngon, tôi cũng đang đói, chúng ta tới đó ăn nhé?”
Tuy là hỏi, nhưng Nghiêm Khoan lại chẳng thèm đợi Kiều Chấn Vũ trả lời đã phóng xe chạy đi.
________________
“Sao vậy? Xuống xe đi” – Nghiêm Khoan hối thúc người ngồi trong xe, nhưng Kiều Chấn Vũ chỉ đáp lại bằng một thái độ bối rối kỳ lạ.
“À… tôi… thực ra cũng không cần đâu… tôi không đói”
“Đến đây rồi, không lẽ anh định cho tôi vào đó ăn một mình, còn anh ngồi ngoài này chờ sao?”
“Không phải vậy, nhưng mà…”
“Cứ vào đi, không đói thì ngồi uống nước”
Nghiêm Khoan tự động mở cửa xe, kéo người đang ngồi trong xe ra ngoài, rồi vẫn giữ nguyên cái tay nắm chặt lấy cổ tay người ta như thế, kéo người ta đi thẳng vào trong nhà hàng.
“Cho tôi một bàn hai người, góc nào khuất một chút”
“Vâng” – cô phục vụ nhìn hai người với đôi mắt đầy soi mói.
Nhất định là bị nhận ra rồi – Kiều Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cái tên nhóc đầu óc rỗng tuếch kia. Tự hỏi không biết cậu ta hôm nay bị cái gì mà tự dưng lại đến chỗ đông đúc này, lại còn nắm tay nắm chân, lôi lôi kéo kéo.
“Hai anh dùng gì ạ?”
“Cá hồi hấp gừng và hành tím, hai phần”
Kiều Chấn Vũ còn chưa kịp mở cái menu ra thì Nghiêm Khoan đã thản nhiên gọi món, còn đưa ra hai ngón tay một cách hết sức bình thản, không cần nhìn đến cái mặt kinh ngạc của người đối diện.
“Hai anh có dùng đồ uống gì không?”
“Cam vắt, hai ly”
“Vâng, hai anh vui lòng đợi một lát ạ”
Đợi cô phục vụ đi khuất, Kiều Chấn Vũ mới đặt cái menu xuống bàn, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Nghiêm Khoan, ấy vậy mà cậu ta vẫn thản nhiên mỉm cười.
“Sao vậy?”
“Cậu… tự nhiên quá nhỉ?”
“Anh phải thông cảm cho tôi, bị người ta đánh đến sưng mặt nên bây giờ phải ăn cá tẩm bổ”
Kiều Chấn Vũ gần như hóa đá. Anh nhìn vết thương trên mặt Nghiêm Khoan hôm nay đã sưng tím lên, anh khẽ mím môi tỏ vẻ hối lỗi rồi không nói lời nào nữa.
“Vì anh có lỗi nên phải chịu phạt”
“….”
“Hôm nay tôi gọi món nào anh phải ăn hết, tôi gọi đồ uống nào anh cũng phải uống hết, không được bỏ sót và đương nhiên là không được giành trả tiền với tôi”
Kiều Chấn Vũ liếc mắt nhìn Nghiêm Khoan như muốn hỏi “Thế mà là phạt sao?”, nhưng chỉ thấy kẻ kia mỉm cười thật tươi với cái má bầm tím. Anh cũng không muốn đôi co nhiều, đành chiều theo ý người kia vậy.