Vừa bước chân xuống mấy bậc thang lát đá, điện thoại của anh lại rung lên.
“A lô?”
“Cậu đã đến nơi chưa?” – giọng Vô Ưu (Vô Ưu thừa tướng rộng lượng tha thứ cho ta nha) trong điện thoại, vẫn lộ rõ sự tò mò
“Đến rồi” – Nghiêm Khoan chán nản trả lời
“Đã đưa cho người ta chưa?” – lần này thì đầu dây bên kia lại vọng đến sự hí hửng đáng sợ.
“À… tôi còn đang đứng ngoài cửa”
“Vào trong gặp cậu ta và đưa ngay cho tôi, không thì đừng trở về”
Nghiêm Khoan chưa kịp phản ứng gì thì chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại.
Không còn cách nào khác, chỉ là vào đưa đồ thôi, đưa xong sẽ lập tức quay về cho tên quản lý nhiều chuyện ấy sống không bằng chết – Nghiêm Khoan tự nhủ
Hít một hơi thật sâu, anh nhanh chóng bước trở lại mấy bậc thang lát đá, đẩy cánh cửa kính lớn, bước nhanh tới bàn tiếp tân, dồn hết can đảm để nói
“Cho tôi gặp…”
“Tiểu Càn?”
Cô tiếp tân bỗng nhiên hét toán lên, làm tất cả mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía anh, còn có vài cô gái chỉ trỏ gì đó rồi cười khúc khích. Lúc này anh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi, nhưng vẫn cứ ráng giữ nụ cười xã giao.
“Anh muốn gặp ai?” – cô gái ra vẻ hơi thẹn thùng hỏi anh.
“Kiều Chấn Vũ”
Ba chữ vừa thoát ra khỏi miệng, Nghiêm Khoan lập tức hối hận không kịp. Ánh mắt của cô tiếp tân sáng rỡ lên, giống như là đã nói đúng ý của cô ta. Mấy cô gái khác cũng bắt đầu bàn tán xôn xao hơn.
“Hầu gia đến gặp công tử sao?”
Nghiêm Khoan giật mình, lập tức theo phản xạ trừng mắt về phía giọng nói.
“Ấy, đừng có trừng mắt, có người sợ cậu lâm trận chạy trốn, nhờ tôi đến trông chừng cậu”
Người này Nghiêm Khoan đã từng gặp qua, là người hôm qua đã đến đón Kiều Chấn Vũ, là quản lý của Kiều Chấn Vũ.
“Anh nói vậy là sao? Ai nhờ anh?”
“Cậu cứ đi cái thang máy ở cuối hành lang, lên lầu 3, căn phòng thứ 4 bên tay trái là phòng nghỉ của tiểu Vũ”
“Anh…”
“Nhanh lên, lát nữa công tử nhà ta còn phải đi quay quảng cáo”
Thấy Nghiêm Khoan miễn cưỡng bước vào thang máy, con cáo già bên này lập tức rút điện thoại báo cáo tình hình ngay với con cáo già bên kia.
“A lô, cậu ta vào rồi, chuẩn bị gặp rồi”
________________
Nghiêm Khoan bước nhanh theo lời Lao thúc (Lao thúc, đắc tội rồi, thứ lỗi, thứ lỗi nha) hướng dẫn, vừa đi vừa lấy tay che mặt, nhưng ai cũng đều nhận ra anh cả rồi và cái hành động đó càng làm cho mấy cô nàng trong công ty có cái mà bàn tán.
Đến công ty người ta rồi.
Đứng trước cửa phòng người ta rồi.
Giờ thì sao? Nghiêm Khoan đứng ngây ra đó. Tay cứ đưa lên lại thả xuống, định quay về nhưng nghĩ đã đến tận đây chẳng lẽ lại về thế này, tên quản lý kia dễ gì chịu để yên. Anh đứng trước cửa phòng, hạ quyết tâm nhất định phải gõ cửa.
Cạch
Cánh cửa phòng bật mở, ngay đúng lúc anh định gõ cửa. Trong nháy mắt không thể rút tay lại, cái bàn tay đáng lẽ phải gõ cửa lại thành ra cốc ngay giữa trán người vừa định đi ra, Kiều Chấn Vũ.
“A” – bất ngờ bị gõ một cái ngay giữa trán, ai cũng phải kêu lên thôi, chưa kể đến Nghiêm Khoan còn dùng lực khá mạnh để gõ cửa, không cần nói cũng biết trên trán Kiều Chấn Vũ lúc này có một mảng ửng đỏ.
“A, xin lỗi, anh không sao chứ?”
“Không sao”
Miệng thì nói vậy, nhưng tay của Chấn Vũ vẫn đang xoa chỗ đỏ ửng kia.
“Cậu đến có việc gì không?”
“À… ừm…”
Thấy Nghiêm Khoan ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được cái lý do cậu ta lại vác xác đến đây (theo ngôn ngữ của tiểu Vũ) Kiều Chấn Vũ cũng thấy buốn cười, lại thêm ánh mắt tò mò của mấy cô nàng trong công ty, anh mới mở rộng cửa, đứng nép sang một bên
“Cậu vào đi”
“Không phải anh cần ra ngoài sao?”
“Tôi định đi lấy cà phê, nhưng nhờ cậu mà bây giờ tôi tỉnh ngủ rồi, không cần nữa”
Kiều Chấn Vũ lại mỉm cười, thói quen này của anh thực khiến người khác đau tim quá. Nghiêm Khoan ngồi thẫn thờ nhìn anh một hồi, mới sực nhớ ra việc cần làm, liền lấy trong túi áo khoác một cái hộp.
“Gì vậy?” – Chấn Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Cái kính hôm qua của anh là tại tôi mà mất, cái này coi như là tôi bồi thường”
Bên trong chiếc hộp quả thực là một cặp kính đen, có vẻ khá đắt tiền, so với cặp kính bình thường hôm qua Kiều Chấn Vũ mang lấy lệ thì thực sự là quá khác biệt.
“Hahahaa…” – Chấn Vũ bất giác ôm bụng cười lớn.
Nghiêm Khoan chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy Kiều Chấn Vũ vừa nhìn thấy cặp kính thì lại cười đến như vậy, anh cũng thấy có hơi ngượng ngùng.
Bộ mình làm cái gì kì cục lắm sao? – Nghiêm Khoan nghĩ.
“Anh… không cần cười đến vậy chứ?”
“Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là tôi kiềm không được, haha, cậu “hiền” hơn tôi nghĩ đấy”
“Hiền?”
“Tại tôi đọc trong Khuynh tẫn, thấy cô nàng Thương Hải Di Mặc nào đó miêu tả cậu rất hùng dũng, là một thiếu niên anh hùng mà còn mặt dày vô sỉ quá mức bình thường, tôi cứ nghĩ cậu ít nhất cũng có được phần nào ngang tàng của nhân vật chứ. Nào ngờ, lại ngoan ngoãn tới mức đi mua trả cặp kính cho tôi, hahahaaa…”
“Vì tôi không phải Phương Quân Càn mà là Nghiêm Khoan”
“Cũng đúng, tôi không nên so sánh như thế nhỉ”
Mặc dù Chấn Vũ đã ngừng cười nhưng Nghiêm Khoan hình như có vẻ cay cú về chuyện bị so sánh với cái nhân vật hư cấu kia, anh lập tức phản công.
“Anh thì sao? Cũng đâu có giống Vô Song công tử”
“Cậu thấy vậy sao?”
“Trong truyện Vô Song công tử điềm tĩnh, băng lãnh còn anh thì lại hay cười, thậm chí còn cười rất nhiều, cười đến nỗi khiến người khác khó chịu, còn thái độ của anh…”
“Cám ơn, tôi sẽ xem đó như một lời khen. Vì tôi không phải Tiếu Khuynh Vũ mà là Kiều Chấn Vũ”
Bây giờ thì Nghiêm Khoan thực sự hiểu cái cảm giác bị nghẹn họng là như thế nào rồi. Lần đầu tiên trong đời anh không nói lại được câu nào, định phản công người ta cuối cùng thì chưa nói hết câu lại bị người ta làm cho im miệng.
“Dù sao cũng cảm ơn về cặp kính, còn bây giờ…” – Chấn Vũ đứng dậy mở cửa rồi lại nhìn chằm chằm Nghiêm Khoan. Đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, Chấn Vũ nhấn mạnh từng chữ – “Lát nữa tôi còn phải đi quay quảng cáo, bây giờ tôi phải chuẩn bị, nếu cậu không còn việc gì nữa…”
“A, vậy tôi về đây” – kể ra thì ở lại cũng chẳng làm gì mà bản thân cũng không phải rảnh rỗi gì, nên không cần nói đến câu thứ hai, Nghiêm Khoan đã nhanh chóng bay thẳng ra ngoài.