Nghiêm Khoan lần đầu tiên trong đời đã nghĩ như vậy.
Lý do chỉ vì anh nhớ lại tối qua Chấn Vũ đã lo lắng thế nào, chăm sóc anh thế nào, nhưng có một điều khiến anh phiền muộn… Tối qua mọi chuyện đã rất ổn cho đến khi tới giờ ngủ, Chấn Vũ bỗng đứng lên và nói
“Tối nay cậu cứ ngủ ở đây đi, tôi ra ngoài phòng khách”
Sau đó thì Chấn Vũ đi ra thật và Nghiêm Khoan chẳng thể phản đối vì anh cũng chẳng muốn Chấn Vũ bị lây bệnh
Đến sáng, điều thứ hai làm Nghiêm Khoan phiền muộn cũng tới
Tại sao mình lại hết bệnh?!?
Nghiêm Khoan chưa bao giờ ghét cái cơ thể khỏe mạnh của mình đến thế này. Mới hôm qua còn bệnh nặng đến hoa mắt, chóng mặt, không ngồi dậy nổi, mà chỉ cần uống một liều thuốc, ngủ một giấc là gần như khỏi hẳn, ngoại trừ còn một chút mệt mỏi nhưng anh chắc chắn là qua ngày hôm nay thì bệnh của anh sẽ khỏi hẳn. Nghiêm Khoan dĩ nhiên sẽ không chấp nhận để mất sự chăm sóc tận tình của Chấn Vũ dễ dàng như thế được, thế nên anh đã quyết định… giả bệnh.
Nghiêm Khoan hé cửa nhìn ra ngoài, định nhìn thử xem Chấn Vũ đã dậy chưa nhưng khi anh vừa hé cửa ra thì Chấn Vũ đã đứng ngay trước cánh cửa, cách vài bước chấn nhưng vì đang nói chuyện điện thoại mà không chú ý đến Nghiêm Khoan đang đứng trong phòng nhìn ra
“À… tôi biết là sẽ gây rắc rối, nhưng mà… anh xin nghỉ cho tôi một ngày được không?”
“Tôi có vài việc bận, nên…”
“Việc cá nhân thôi, anh có thể lo liệu cho tôi nghỉ hôm nay được không?”
“Ừm, cám ơn nhiều”
Sau khi cúp máy, Chấn Vũ đi vào nhà bếp uống nước, Nghiêm Khoan lập tức chạy về giường, chùm chăn lại
Một lát sau, Chấn Vũ mở cửa vào phòng, tưởng rằng Nghiêm Khoan còn đang ngủ nên đến đánh thức.
“Tiểu Khoan”
Chấn Vũ vừa chạm nhẹ một cái, Nghiêm Khoan đã quay lại ngay, giả vờ nửa tỉnh nửa mê một cách mệt mỏi như vẫn còn đang bệnh nặng
“Dậy ăn sáng rồi uống thuốc đi”
“Ăn sáng?” – đột nhiên Nghiêm Khoan có một cảm giác không tốt lắm khi nghe Chấn Vũ nói đến đồ ăn
“Cháo hôm qua vẫn còn, cậu muốn ăn thì tôi hâm nóng lại nếu không thì… tôi có thể nấu món khác”
“Cháo” – Nghiêm Khoan trả lời dứt khoát, nhưng rồi nhớ ra vẫn còn đang giả bệnh nên lập tức hạ giọng
“Cháo hôm qua được rồi, Vũ nhi không cần làm món khác đâu”
“Ừm”
Đến khi Chấn Vũ ra khỏi phòng, Nghiêm Khoan thở phào nhẹ nhõm. Sau món cà ri hôm trước thì Nghiêm Khoan đã hoàn toàn dẹp đi cái ý tưởng muốn Chấn Vũ nấu ăn. Chuyện may mắn như món cháo hôm qua chắc sẽ không lặp lại lần thứ hai nên tốt nhất là đừng để Chấn Vũ nấu món mới.
________________
10 phút sau…
Nghiêm Khoan bắt đầu ngửi được cái mùi kinh dị quen thuộc và đang tự trấn an mình
Không sao, không sao, nó an toàn, nó an toàn mà~
Đến lúc Chấn Vũ mang tô cháo vào phòng thì Nghiêm Khoan vẫn còn đang tự an ủi mình như thế, nhưng anh ăn vào thìa đầu tiên thì mọi nỗ lực tự kỷ ám thị từ nãy đến giờ hoàn toàn tan thành cát bụi
Cay quá!?!
Lúc này Nghiêm Khoan mới để ý màu sắc của món cháo có hơi khác so với ngày hôm qua. Hôm qua thì nó màu trắng đục và hơi ngả vàng nhưng hôm nay nó không còn cái màu đó nữa. Món cháo bây giờ không hiểu sao lại có màu… xám
Nghiêm Khoan cảm thấy toàn thân cứng đờ. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra trong khi anh vẫn giữ nguyên tư thế tay cầm cái thìa và miệng thì vẫn còn đang ngậm chặt nó
“Cậu sao vậy?”
“Không (có gì) khụ khụ khụ…”
Nghiêm Khoan chưa kịp nói hết câu thì đã lăn ra ho sặc sụa vì cái vị cay nồng khó tả của món cháo. Cái vị cay đó còn xộc lên não làm Nghiêm Khoan suýt nữa là rớt nước mắt.
“Vũ nhi, vừa nêm cái gì vào vậy?”
“Tiêu” – Chấn Vũ trả lời một cách tràn đầy tự tin
“Không phải cậu đang bị cảm sao? Tôi nghĩ tiêu giải cảm rất tốt nên có cho thêm một ít”
Thật là chỉ có một ít sao?!?
Hơi e ngại nhìn tô cháo một lúc nhưng rồi cũng không thể từ chối, Nghiêm Khoan chỉ còn một cách cuối cùng
“Ừm… cháo hơi nóng nên… cho tôi xin một ly nước được không?”
“Vậy cậu đợi một chút”
Chấn Vũ không hề nghi ngờ cái “lý do chính đáng” của Nghiêm Khoan và lập tức mang đến một ly đầy nước
Tất cả hy vọng đều dồn vào ly nước, Nghiêm Khoan cắn răng chịu đựng vị cay hiếm thấy của tô cháo. Mồ hôi tuôn ra ướt cả áo nhưng Nghiêm Khoan chỉ có thể nói là do nóng chứ không thể nói là vì món cháo quá cay. Nếu Chấn Vũ giận thì cũng không sao, còn có thể cứu vãn được, cái Nghiêm Khoan sợ chính là Chấn Vũ lại đi làm món khác, tới lúc đó thì không những không khỏi bệnh mà còn có nguy cơ mất mạng nữa.