• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Khoan, cậu sao… CÁI MẶT CỦA CẬU BỊ GÌ VẬY?” – Vô Ưu vừa vào đến nhà đã quăng hết cả đống đồ trên tay xuống đất, chạy lại xem cái mặt thâm tím của Nghiêm Khoan

“Anh đừng có đụng, ĐAU, đã nói là đừng đụng mà” – Nghiêm Khoan càng né, Vô Ưu càng mạnh tay kéo mặt anh qua để xem cho rõ vết bầm, xem cả mấy vết cào trên tay Nghiêm Khoan.

“Cậu làm gì mà đến nông nỗi này hả?”

“Chuyện dài lắm”

Nghiêm Khoan chỉ tươi cười, né tránh việc trả lời câu hỏi. Anh ngồi xuống ghế, tiện tay với lấy trái táo từ dĩa trái cây trên bàn. Đột nhiên nhớ tới lần trước người kia tới đây anh đã gọt táo cho người ta ăn. Nhớ lại cái bản mặt ngơ ngác lúc đó, anh không nhịn được mà bật cười.

“Nói” – Vô Ưu giật lấy trái táo từ trong tay Nghiêm Khoan – “Giữa cậu và tiểu Vũ có chuyện gì rồi phải không?”

“Chuyện gì là chuyện gì chứ?”

“Nhìn mặt cậu bầm dập thế này mà vẫn tươi như hoa, nhất định là chuyện vui rồi”

“Làm gì có” – miệng nói vậy nhưng biểu hiện của Nghiêm Khoan lại quá thành thật, anh cứ không ngừng cười.

Vô Ưu liếc mắt tinh quái nhìn Nghiêm Khoan

“Ở đây, ở đây, ở đây, còn ở đây nữa” – Vô Ưu bỗng dưng chỉ thẳng vào giữa trán Nghiêm Khoan, rồi lại chỉ vào mũi, vào cái má bầm tím, vào ngực anh – “Tiểu Khoan, không lẽ cậu không biết, cả người cậu đang bắn ra toàn trái tim hồng đó”

“Vậy sao?” – Nghiêm Khoan hoảng hốt đưa tay sờ khắp mặt mũi

“Nói mau, cậu làm gì mà bị người ta đấm thêm một cái nữa hả?”

“Có làm gì đâu”

“Tôi chỉ… chỉ… tôi chỉ có hôn một cái thôi mà”

“À, có thế thôi h… CÁI GÌ?????”

“Tiểu Khoan, không ngờ nha. Tôi thực nhìn không ra cậu lại là loại người như thế”

“Anh nói vậy là sao? Loại người gì chứ?”

Nghiêm Khoan tỏ thái độ mặc kệ, ung dung đến bên bàn vi tính, trên màn hình hiện lên rõ mồn một là website của anh.

“Nè, cậu thích tiểu Vũ thật sao?”

“Ừm”

“Tại sao vậy? Chẳng phải lúc đầu cậu kiên quyết phản đối sao?”

“Vì Chấn Vũ dễ thương, mắt to, mặt tròn, nụ cười đẹp, tính tình đáng yêu”

Trái táo rơi ngay xuống sàn, Vô Ưu đắc ý cười lớn

“Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nha. Tiểu Khoan, cậu cuối cùng cũng có ngày hiểu được cảm giác này rồi đó, hahahaa”

“Anh im giùm đi, mọi chuyện đã xong đâu”

“Hả?”

“Tôi bày tỏ rồi mà người ta lại nghĩ là tôi diễn kịch, tôi hôn người ta rồi mà người ta lại nghĩ tôi làm vậy là do nhiệm vụ”

“Rắc rối nhỉ?”

Vô Ưu tiến đến sau lưng Nghiêm Khoan, ngang nhiên chống tay lên đầu anh

“Sao? Có cần tôi làm quân sư cho cậu không?”

“Vậy anh nghĩ tại sao tôi còn chưa đánh chết anh hả?”

“Còn không mau nghĩ cách giúp tôi”

Nghiêm Khoan mỉm cười, Vô Ưu cũng cười theo. Hai người nhìn nhau cười một hồi lại chuyển ánh mắt về phía màn hình vi tính.

“Cậu muốn làm người ta tin thì phải xem bản lĩnh của cậu cỡ nào”

Vô Ưu chỉ tay về phía màn hình “Phải biết tận dụng những thứ cậu có sẵn chứ”

________________

“Chấn Vũ, có người gửi cái này cho anh”

Cô tiếp tân đưa ra một cái phong thư màu đỏ, không đề tên người gửi, chỉ có người nhận đề tên Kiều Chấn Vũ.

Chấn Vũ nhận lấy phong thư, gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng ra xe, phóng tới trường quay.

________________

“Cắt, cắt”

Đạo diễn hét lớn, làm mọi người đều giật mình. Ông tiến đến chỗ Chấn Vũ với vẻ mặt khó xử.

“Chấn Vũ, hôm nay cậu làm sao vậy? Diễn xuất lại cứng ngắc như thế, không giống cậu chút nào”

“Xin lỗi”

“Được rồi, mọi người quay lại lần nữa nào”

________________

“Cắt”

“Chấn Vũ cậu bị gì vậy? Biểu cảm của cậu đâu hết rồi? Sao lại đứng thất thần thế kia? Ở cảnh này cậu phải tỏ vẻ hết sức giận dữ chứ, đừng có thừ người ra thế”

Đạo diễn tức giận hét lớn, mọi người cũng có vẻ mệt mỏi, ngay cả bạn diễn của Chấn Vũ cũng chán nản lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.

“Đạo diễn, hay là ta nghỉ một lát rồi quay tiếp. Chắc là anh ấy hơi mệt nên diễn xuất không được tốt” – cô nói.

“Cũng được, mọi người giải lao”

Lúc mọi người tìm cho mình một chỗ ngồi nghỉ, Chấn Vũ cũng mệt mỏi tìm một góc khuất và ngồi xuống.

Lao thúc cầm một chai nước đưa cho Chấn Vũ.

“Tôi thấy cái này trong túi áo của cậu, ai gửi vậy?” – Lao thúc đưa cái phong thư màu đỏ ra trước mặt Chấn Vũ

“Không biết, lúc nãy nhân viên trong công ty đưa cho tôi”

“Mở ra xem đi” – hai mắt Lao thúc lộ rõ sự thích thú, nhưng Chấn Vũ không hề chú ý đến, chỉ để ý đến việc mở cái phong thư được dán lại bằng… keo dán sắt.

Cuối cùng, anh xé luôn cả cái bao, để lộ vật bên trong. Là một tờ giấy, không, là một tấm ảnh. Ảnh của… Nghiêm Khoan

“Cậu ta lên hình đẹp đấy chứ” – Lao thúc vuốt cằm gật gù.

Chấn Vũ nhìn tấm ảnh trên tay một lúc lâu, tay bắt đầu run lên, mặt cũng lúc đỏ lúc tím. Xoẹt. Chấn Vũ không chút bận tâm, xé tấm ảnh làm đôi.

Sau giờ giải lao, Chấn Vũ chỉ cần làm một lần là hoàn thành cảnh quay.

________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK