“Tôi chỉ hù thôi, ai bảo Vũ nhi xé hết mấy tấm hình đó”
“Cậu… về ngay. Đi về ngay!”
“Không về”
Kiều Chấn Vũ nằm mơ cũng không ngờ Nghiêm Khoan lại có thể mặt dày ngồi lỳ ở đó, còn… lại còn phồng má, giương đôi mắt như con nít đòi kẹo đó ra nhìn anh. Chấn Vũ nhất thời bối rối không biết phải làm sao thì “ai đó” đã chạy vào nhà bếp, lục tủ lạnh.
“Vũ nhi, ở nhà hết bia rồi, sao không mua thêm?”
“Đừng có nói cái giọng giống như đây là nhà cậu”
“Vũ nhi, có điện thoại kìa”
Nghiêm Khoan chỉ tay về phía cái điện thoại đang chớp đèn để trên bàn. Lúc chiều quay phim, Chấn Vũ đã tắt âm mà quên mở lại, thảo nào nó chẳng hề reng một tiếng.
“A lô”
“Tiểu Kiều, em đang làm gì vậy?” – là Huỳnh Duy Đức, Chấn Vũ nhận ra giọng của anh ta qua điện thoại
“Hả? À… em… em đang ăn tối ờ nhà” – Kiều Chấn Vũ ấp úng trả lời, mắt liếc nhìn tên nào đó đang lục tung cái nhà bếp của anh.
“Vậy sao? Anh vừa quay xong, định rủ em đi ăn tối”
“…….”
“Anh qua nhà ăn với em được không?”
“Hả? Chuyện đó…”
“Sao vậy? Không thích anh qua sao?”
“Không phải vậy! Mà là…”
“Đợi anh một chút nhé! Anh qua đó ngay”
“Hả? Đợi… đợi đã” – Duy Đức đã cúp máy trước khi Chấn Vũ tìm được một lý do thích đáng, anh chỉ còn biết thở dài – “Sao ai cũng tự nhiên quá vậy?”
“Vũ nhi, là ai gọi vậy?” – Nghiêm Khoan cầm lon nước cam đi ra.
“Cậu về ngay”
Kiều Chấn Vũ trở nên nghiêm túc hơn, nắm tay kéo Nghiêm Khoan ra ngoài, nhưng Nghiêm Khoan lại lỳ lợm chụp lấy cạnh bàn, chân lại móc vào chân bàn, nhất quyết không chịu đi.
“Đi ngay, đi ngay lập tức”
Lần trước cậu ta tới công ty tìm mình cũng gặp Victor*, nếu lần này mà để Victor thấy cậu ta ở nhà mình ăn tối, lại còn cái cách xưng hô của cậu ta, còn thái độ của cậu ta, ai biết anh ấy sẽ nghĩ gì chứ. Nghiêm Khoan, cậu về nhanh giùm tôi
“Không về, không về, không về”
Đùa sao? Khó khăn lắm mới vào được, chưa kịp làm gì đã bảo mình về. Mình còn chưa chắc sẽ có được lần thứ hai tốt đẹp thế này, sao mà về thế này được? Lúc nãy rốt cuộc là ai gọi, nhất định kẻ đó là nguyên nhân, nếu không sao Vũ nhi lại đột nhiên nổi cơn thế này. Mình mà biết kẻ nào gọi nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết.
“Về ngay”
“Không về”
“Coi như tôi năn nỉ cậu, về đi”
“Không, không, không, tuyệt đối không về”
“Tiểu Kiều? Em làm gì vậy?”
“Victor? Anh… sao anh đến nhanh vậy?” – Chấn Vũ kinh ngạc nhìn Duy Đức đứng ngay cửa cũng đang giương mắt nhìn hai người.
“A, đây chẳng phải cái cậu Nghiêm Khoan hôm trước đến tìm em sao?”
“Anh là…”
“Tôi là Huỳnh Duy Đức, đàn anh của tiểu Kiều, cậu có thể gọi tôi là Duy Đức, hoặc gọi bằng tên tiếng Anh là Victor như tiểu Kiều gọi cũng được” – tên nhóc này sao lại ở đây?
“Hân hạnh gặp anh, tôi là Nghiêm Khoan” – tiểu Kiều, tiểu Kiều, bộ thân lắm sao?
Nghiêm Khoan và Duy Đức bắt tay nhau có vẻ khá thân thiện, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau như có lửa, còn Chấn Vũ – nguyên nhân gây ra sự việc trên – lại không hề nhận ra.
“Tiểu Kiều, em đang ăn tối phải không? Có phần cho anh không?”
“Không có” – Nghiêm Khoan trả lời dứt khoát, tay càng siết chặt hơn.
“À… nếu anh muốn thì…”
“Không được” – Nghiêm Khoan hét lên
“Vậy anh không khách sáo”
Duy Đức dứt tay Nghiêm Khoan ra, thản nhiên ngồi vào bàn, không cần đợi ai mời đã bắt đầu dùng bữa.
Chấn Vũ thì không vấn đề gì nhưng Nghiêm Khoan lại đang ôm đầu kêu trời.
________________
Bữa ăn tối trở nên kỳ quái khi Chấn Vũ thì ngồi ăn một cách tự nhiên, còn Nghiêm Khoan – người bỏ tiền ra mua bữa ăn và Huỳnh Duy Đức – vị khách bất ngờ, ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trừng mắt nhìn đối phương, bộ dạng không khác gì hổ rình mồi.
“Hai người có vẻ thích nhau đấy nhỉ”
“Không có” – Nghiêm Khoan và Duy Đức đồng thanh, quay sang nhìn Chấn Vũ
“Nãy giờ hai người cứ ngồi nhìn nhau hoài đấy thôi”
“Không phải vậy”
Bữa tối bất thường, cuộc nói chuyện bất thường bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Huỳnh Duy Đức
“A lô. Hả? Bây giờ sao? Nhưng mà… Được rồi, tôi tới ngay”
Anh quay sang nhìn Chấn Vũ với vẻ tiếc nuối
“Xin lỗi nhé, anh có việc đột xuất, phải đi ngay”
“Ừm”
“Vậy… khi khác anh mời em đi ăn”
“Ừm”
“Không tiễn” – Nghiêm Khoan chen ngang, còn đưa tay hướng ra cửa, không hề che giấu ý muốn đuổi cổ con kỳ đà cản mũi (theo suy nghĩ của Nghiêm Khoan)
Đợi đến khi Duy Đức miễn cưỡng rời đi rồi, Chấn Vũ quay sang nhìn Nghiêm Khoan bằng ánh mắt hình viên đạn
“Sao cậu còn chưa về luôn đi?”
“Hả? Tại sao?”
“Rốt cuộc cậu muốn gì? Sao cứ làm phiền tôi mãi vậy?”
“Rốt cuộc Vũ nhi muốn gì? Sao cứ nhất quyết không tin rằng tôi thật lòng vậy?”
“Cậu… cậu có làm gì cũng vậy thôi. Tôi không tin vẫn là không tin”
“Tôi sẽ không vì công ty mà làm tới mức này đâu”
“……”
Chấn Vũ đem chén đũa vào bếp, bỏ vào bồn rửa, không chú ý đến người kia đang từ từ tiến đến gần. Nghiêm Khoan ôm lấy anh từ phía sau. Thật nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người ta giật mình.
“Cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
“Ôm Vũ nhi”
“Cậu…”– không nhịn được nữa, tên này thật quá lắm mà.
Chấn Vũ thúc nguyên cả cái khuỷu tay vào bụng Nghiêm Khoan, làm người kia đau đến lăn ra đất, nhưng miệng vẫn tươi cười.
“Đánh hay lắm! Đánh hay lắm! Không đánh vào mặt”
“Cậu mà không ra khỏi đây ngay lập tức thì tôi sẽ cho cậu một đá vào mặt đấy”
“Được, được, đi ngay đây! Dù sao tôi cũng được hưởng chút tiện nghi rồi (ý nói cái ôm đấy ạ) ngày mai tôi lại tới”
“Hả?”
Trước khi rời đi, Nghiêm Khoan không quên lấy lại cái chìa khóa nhà (của Chấn Vũ)