Chấn Vũ tức giận ném thẳng chiếc giày vào Nghiêm Khoan đang định bước vào nhà
“Vũ nhi, làm gì vậy? Nguy hiểm quá!”
“Còn nói nữa”
Chiếc giày thứ hai rời rỏi chân Chấn Vũ, không chút khoan nhượng bay thẳng vào mặt Nghiêm Khoan. Không biết có phải đã quen với chuyện này rồi hay không, Nghiêm Khoan lại nhanh chóng tránh được.
“Trước mặt bao nhiêu người mà dám nắm tay tôi. Cậu điên sao?”
“Hai người con trai nắm tay nhau cũng đâu phải chuyện lạ”
“Còn dám ôm ấp”
“Hai người con trai cũng có thể ôm nhau mà”
“Còn hôn thì sao hả?”
“Đó là để chụp hình thôi, hơn nữa chỉ là hôn trên má”
“Đồ cãi bướng”
Theo mỗi một câu nói, Chấn Vũ lại ném đi một thứ gì đó. Mà Nghiêm Khoan phun ra một câu, cũng lập tức nhận lại một món đồ từ tay Chấn Vũ bay thẳng vào mặt và anh cũng nhanh chóng xoay người tránh né
Đến lúc Chấn Vũ đã ném hết giày dép gần cửa, ném luôn mấy cây dù và cả kệ để dù, ném luôn cả cái tấm thảm chùi chân ngay cửa, ném luôn cả cái túi xách anh đang cầm trên tay thì anh cũng chẳng còn gì để ném, chỉ còn biết tức giận bỏ vào trong. Nghiêm Khoan sau khi nhặt lại hết đống đồ bị ném ra ngoài, xếp chúng vào chỗ cũ thì chạy đến bên Chấn Vũ ngay
“Vũ nhi, sao vậy?”
“Còn hỏi?” – Chấn Vũ đóng cửa tủ lạnh một cách thô bạo rồi đi về phía bàn ăn – “Cậu dám làm mấy cử chỉ thân mật đó trước mặt nhiều người như thế, không biết xấu hổ sao?”
“Tại sao phải xấu hổ?” – Nghiêm Khoan ngây thơ nhìn
“A~ xin lỗi, tôi hỏi nhầm người rồi, tôi quên mất cậu là người thế nào” – Chấn Vũ chản nản đặt ly sữa tươi lên bàn, ngồi xuống bàn, rồi ôm đầu thở dài
“A” – Nghiêm Khoan bỗng nhiên hét lên như thể vừa phát hiện ra điêu gì đó
“Lại gì nữa?”
Nghiêm Khoan bỗng nhiên nở nụ cười hết sức ám muội làm người ta rùng mình. Anh cúi người xuống đặt tay lên vai Chấn Vũ
“Chúng ta cùng đi làm, cùng về nhà thế này, chẳng phải là giống vợ chồng lắm sao?”
Xoảng
Ly sữa lập tức rơi xuống sàn, vỡ tan tành, sữa văng tung tóe
Chấn Vũ đẩy ghế đứng dậy, quay sang nhìn Nghiêm Khoan và… mỉm cười thật nhẹ nhàng
“À, ra là cậu muốn vậy sao?”
“Hả? Hả? Hả?”
Như là bản năng mách bảo hay sao ấy, Nghiêm Khoan lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm đằng sau nụ cười của Chấn Vũ, anh bất giác giật lùi lại phía sau vài bước
“Tôi đi tắm đây, cậu dọn chỗ này giúp tôi nhé, tiểu-Khoan”
“Eh?”
________________
30 phút sau…
Nghiêm Khoan còn đang đứng lo lắng về số phận của mình thì Chấn Vũ cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm.
“Cậu vào tắm đi rồi đi ngủ, tiểu-Khoan”
“Eh? Vũ… Vũ nhi”
“Sao hả?” – Chấn Vũ nở một nụ cười sáng lóa đến chói mắt, hướng thẳng đến Nghiêm Khoan, điều đó chỉ càng khiến tên ngốc này càng thêm hoảng
“Trời tối sẽ trở lạnh đấy, mau đi tắm đi”
Chấn Vũ kéo cái khăn trên vai lau đi vệt nước từ trên tóc rơi xuống mặt, rồi ném cái khăn qua cho Nghiêm Khoan
“Bỏ nó vào máy giặt giùm tôi nhé, tiểu-Khoan”
Cười
Chấn Vũ lại nở một nụ cười thân thiện quá mức bình thường, chói sáng quá mức bình thường, sau đó lại bỏ mặc Nghiêm Khoan còn đang bần thần mà bỏ vào phòng, trước khi đóng cửa còn quay đầu ra nói một câu sau cùng
“Tắm xong rồi vào ngủ nhé”
Cửa đóng…
1 giây sau
15 giây sau
1 phút sau
5 phút sau
“Vũ nhi, đừng giận mà! Tôi xin lỗi mà! Ha? Ha? Coi như tôi xin lỗi, sau này tôi không nói thế nữa đâu! Đừng giận nữa mà!”
Cửa phòng không khóa, nhưng có một tên ngốc cứ đứng ngoài cửa kêu gào năn nỉ gần một tiếng đồng hồ mà không dám vào trong
________________