Đệ đệ (đắc ý dào dạt): Tất nhiên, vừa nghe là đã biết chuyện như thế nào rồi, nói thiệt với anh, việc hành quân đánh giặc thì anh (giơ mạnh ngón tay cái), còn phương diện đối nhân xử thế, anh khẳng định không bằng em.
Tướng quân (không nhịn được): Đừng nói linh *** nữa.
Đệ đệ: Được rồi được rồi, anh cứ xấu tính như thế a… (Tướng quân được thế nhấc chân phải đá tới, đệ đệ nhanh nhẹn tránh thoát), để em nói xong đã được không? Có cái gì không rõ chứ, Vương gia nhất định là ghen tị.
Tướng quân (nhíu): Ghen tị? Ghen tị cái gì?
Đệ đệ: Ca em hỏi anh, nếu một buổi tối nọ anh quay về phòng ngủ, bỗng bắt gặp bằng hữu mình nằm trên giường cùng với vợ anh, anh có tức giận không?
Tướng quân: Nói càn gì đấy, cái gì mà nằm cùng nhau! Anh chỉ vừa vặn đè trên người hắn…
Đệ đệ: Giời ạ, có khác biệt gì đâu, kiểu gì chả phải nằm chung một chỗ. Vậy anh có thể không tức giận không?
Tướng quân (mường tượng một chút, rồi gật gật đầu): Ờ thì… Nhưng đầu tiên phải nhìn nhận là bằng hữu loại gì đã, nếu như là Vương gia, phản ứng thứ nhất đại khái hẳn là muốn hỏi y sao vậy.
Đệ đệ (bĩu môi): Cái gì mà đại khái, đêm hôm khuya khoắt, trên giường lại là vợ mình, ai có thể tỉnh táo chứ.
Tướng quân (lại lâm vào trầm tư, chốc sau bỗng nhiên giật mình): Không đúng, sao lại là vợ chứ, ban đầu em nghe anh kể kiểu gì thế, vợ thế nào được! Đó là nam! Một tên cận thị.
Đệ đệ (lờ mờ): Cận thị là cái gì?
Tướng quân (không kiên nhẫn): Chưa ăn qua thịt heo vẫn chưa thấy heo chạy hả? Cận thị chính là hầu hạ thiếp thân!
Đệ đệ: Cái vụ huyền ảo đó em sao biết được chớ… Nhưng hầu hạ thiếp thân không phải là nha hoàn hạ nhân sao. Chẹp chẹp, Vương gia chắc là ra vẻ thôi.
Tướng quân (nghiêm mặt): Ai cho em nói xấu Vương gia. Được rồi, em nói xong rồi đi? Nói xong thì lăn về phòng.
Đệ đệ (sốt ruột): Đừng mà, em chưa nói xong! Ách, vậy tên cận thị đó nói gì với anh?
Tướng quân (bất đắc dĩ lập lại): Nói quần áo hắn không chỉnh tề là do trời lạnh quản gia bảo hắn tới làm ấm giường cho Vương gia, bảo anh hiểu lầm, hắn không phải tặc.
Đệ đệ (mê hoặc): Ấm giường nghĩa là cái ý ấm giường em biết ha…
Tướng quân (đột nhiên phát hỏa): Ý em biết là ý gì hả? Không tập trung học hành cả ngày toàn suy nghĩ ba cái thứ linh ta linh *** vớ va vớ vẩn! Nói! Ai dạy cho em cái…chuyện *** loạn đó! Có phải là con trai quản gia hay không?
Đệ đệ (phồng mang trợn má): Anh… Anh cũng không phải không biết con trai quản gia làm người vô cùng chính trực! Tụi em… cực kỳ trong sáng đó!
Tướng quân (hoài nghi): Hừ! Tha em không có cái gan ấy! Anh cho em biết, đừng có nghĩ quẩn làm chuyện bậy bạ, chuyện mấy đứa anh còn chưa đồng ý đâu, nhanh thành thật nói cho anh nghe!
Đệ đệ (quệt mồm): D… (đột nhiên phản ứng lại) Không đúng nha ca, sao lại tới lượt em nói! (hắng giọng một cái rồi sốt ruột hỏi) Vừa ngãy anh nói cận thị ấm giường của Vương gia thật ra là nam?
Tướng quân: Ừ. (ngữ khí trở nên nhẹ nhàng) cho nên anh mới nói, thế nào lại giống như em nói, là do thấy anh và cận thị kia… như thế, y mới tức giận được.
Đệ đệ (trừng to hai mắt, lắp ba lắp bắp): Ca, vậy… đó không phải là… nam ờ… ấm… vậy…. vậy Vương gia… chẳng phải là đoạn tụ sao?
Tướng quân (tức giận): Nói nhảm cái gì… chứ… (cứng đờ, hồi sau mắt trừng miệng mở to, lộ ra sự kinh ngạc vô bề)
Đệ đệ (kinh hỉ): Ca anh xem, em nói chính xác rồi chứ hở! Vương gia tức giận bởi vì ghen tị (tự thân gật gật đầu khen mình một phen rồi tự tin nhìn ca mình nói) Anh chạm vào thân mật của y nên Vương gia ghen tị!
Tướng quân há hốc mồm.