Tướng quân ngậm miệng nuốt nuốt nước miếng, ậm ừ, ngươi có thể thả ta ra trước không?
Vương gia nói, không thể, thả ra ngươi sẽ chạy mất.
Tướng quân đáp, a? Không, ta không chạy.
Vương gia nói, tưởng ta không hiểu rõ ngươi?
Tướng quân đáp, ta chạy đi đâu chứ, thả ta đi, ta đau khắp cả người.
Vương gia do dự một chút, nói, ngươi suy nghĩ cho ta đã, nghĩ phải làm sao bây giờ ta sẽ thả ngươi ra.
Tướng quân cầu xin, ngươi thả ta ra trước, ta quay về chậm rãi suy nghĩ được không? Đầu ta đau muốn chết, giờ muốn nghĩ cũng không nghĩ rõ ràng nữa.
Vương gia nói, ngươi chắc chắn không chạy?
Tướng quân đáp, không chạy, ta chạy đi đâu được, còn một đống việc chưa đâu vào đâu.
Vương gia nói, được rồi, vậy ngươi quay về suy nghĩ đi, cho người nghĩ ba ngày. Ba ngày sau nếu ngươi nói không được, vậy ngươi nhất định sẽ chết.
…
Nhịp chân Tướng quân đầy kiên quyết đi về phía nhà mình, vừa bước vào đại môn liền gấp rút chạy nhanh vọt vào buồng ngủ của mình, vào buồng rồi? Keng một tiếng khóa cửa tốt. Tướng quân vọt tới tủ quần áo hất hất ra ngoài – bắt đầu đóng gói.
Chạng vạng, Tướng quân tiến cung.
Hoàng Thượng vừa xong bữa cơm chiều chuẩn bị tiêu thực thì trông thấy Tướng quân tới, liền bảo hắn cùng y đi dạo bộ Ngự hoa viên.
Hoàng Thượng hỏi, ngươi có việc gì?
Tướng quân nói, thần muốn trở về.
Hoàng Thượng sửng sốt hỏi, trở về đâu?
Tướng quân đáp, trở về quân doanh bên kia.
Hoàng thượng cao thấp đánh giá hắn, rồi hỏi, hôn sự tháng này ngươi đã chuẩn bị tốt rồi?
Tướng quân choáng váng. Xong rồi! Còn việc này nữa!
Tướng quân nói, Hoàng thượng vậy ngài đừng nói với người khác rằng thần hôm nay tới đây nói muốn rời đi.
Hoàng thượng xỉa răng, nói, người khác là ai chứ?
Tướng quân nói, ngoại trừ ngài đều là người khác.
Hoàng Thượng hỏi, Thất đệ ta cũng là người khác?
Đầu Tướng quân rung rinh một chút.
Hoàng Thượng cười, mồ hôi ái khanh sao rơi rớt thế kia? Trẫm nói đùa thôi.