Vừa dứt lời liền hối hận ngay. Hắn cúi đầu liếc nhìn Vương gia, nói, có gì không phải, xin tha lỗi cho ta, ta bực mình không phải tại ngươi, uống rượu đúng không! Đi! Sao có thể không đi được!
Vương gia không đáp.
Xe ngựa chạy về hướng Vương phủ một hồi rồi mà Vương gia vẫn không nói gì, Tướng quân trong lòng có điểm đứng ngồi không yên, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hắn trước kia chưa từng gặp qua chuyện này.
Bỗng Vương gia đột nhiên bật cười bảo, đại ca ngươi tâm tình không tốt là do có chuyện gì xảy ra? Nếu không tâm sự với ta này? Tướng quân mới yên tâm lại, lại nghĩ tới chuyện sầu lo trong nhà, thở dài bảo, một lời khó thể nói hết được.
Trong lúc chờ rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Tướng quân vừa ngồi vào vị trí đã nốc cạn một hơi ba chén, Vương gia vội vã gắp đồ ăn cho Tướng quân, nói, đại ca ngươi chậm chậm thôi, không bụng không nên uống nhiều. Tướng quân hơi men say nói, ừm, nói với ngươi chuyện này, nếu không sau này nói không ra miệng.
Tướng quân bình thường không hay kể lể chuyện phiền não với người khác, càng huống chi sự việc hiện tại cũng không thể tùy tiện kể với ai cũng được. Kể thế nào? Thằng em của hắn không cần phải nói, quản gia bây giờ vừa gặp hắn thì khóc rống lên. Tướng quân nên trốn tránh tảo triều sáng nay, sau đó thân làm lão Đại trong quân tìm mấy tên thủ hạ dưới tay tâm sự chuyện gả chồng chết tiệt trong nhà? À, còn có Hoàng thượng… Quên đi, Hoàng thượng cũng không cần phải nói.
Nhưng Tướng quân vô cùng cảm thấy phải tìm ai đó nói nói, vậy chỉ còn Vương gia. Vương gia làm người không tồi, Tướng quân một bên uống rượu một bên suy nghĩ, ban đầu mình như thế y cũng không sinh khí. Ừm, nhìn bộ dáng y cũng rất khá, không biết y với đứa em hai người ai trắng hơn nhỉ? Đứa em… Trời ạ, đứa em khỉ gió lại tìm thêm việc làm cho thằng anh đây.
Tướng quân nói, Vương gia, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe xong thì giúp ta suy ngẫm, nếu ngẫm không được thì nghe cũng được rồi.
Vương gia vui vẻ, nói, được rồi, ngươi nói đi.
Tướng quân nói, không phải ngày hôm qua, à không, hôm trước bị tứ hôn sao, ta bảo ban cho đệ đệ ta, xong rồi ta về nói chuyện với nó, nó lại nói với ta nó không muốn.
Vương gia nói, a? Tại sao?
Tướng quân kể, thằng rắm thúi đó nó bảo nó có người trong lòng rồi. Đang nói thì hồi ức lại quay về giữa trưa ngày hôm qua nên dần dần tức giận, giọng điệu cũng ngày càng lớn. Ngươi có biết người trong lòng thằng nhóc thúi đó là ai không? Cư nhiên! Cư nhiên không phải là cô nương, mà là con trai quản gia! Vương gia ngươi nghe kĩ! Đệ đệ của ta nói với ta rằng nó thích một nam tử! Vương gia ngươi tin không! Nam tử còn có thể thích nam tử! Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm vẫn không hiểu rõ được. Ta nhốt thằng nhóc thúi kia trong nhà, ít hôm nữa trực tiếp ép nó đi thành thân!
Vương gia nghe xong đặt chén rượu xuống, động tác không nhẹ. Tướng quân dường như nghe y cười lạnh, không phải chỉ là nam tử thích nam tử thôi sao, có cái gì không tin.