Nỗi đau đớn bởi đối phương là bằng hữu quan trọng nhất của hắn còn len lỏi thêm một cái gì đó, tha thứ cho Tướng quân hiện tại vẫn còn mơ hồ mông lung lắm. Hắn hiện tại chỉ thấy khó chịu.
Hắn ngỡ Vương gia sẽ phẫn nộ, sẽ tức giận, hắn nghĩ có lẽ hắn sẽ bị đánh, nếu thế hắn tuyệt đối sẽ không đánh trả lại, nhưng không. Hắn thấy Vương gia cười tự giễu, “Ngươi luôn cứng rắn hạ quyết tâm, ngoại trừ với ta.” Vương gia nói, “Ngươi muốn lấy công chúa?”
“… Ta nguyện ý lấy.”
“Nếu không có thánh chỉ, đáp án ba ngày sau của ngươi sẽ là gì?”
“… Ta không biết.”
“Nếu không có thánh chỉ, có lẽ hôm nay ngươi sẽ không có nan đề này, dù có,” Vương gia cười cười, “ngươi cũng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.”
“… Xin lỗi.”
Vương gia xoay người đi.
Tướng quân nhìn bóng lưng Vương gia, hắn đứng lặng tại chỗ không động đậy, mãi tới khi mặt trời khuất núi, ánh đèn nhập nhòe dưới sân, hắn mới hồi thần trở lại.
Sáng hôm sau, Tướng quân bước từng bước nặng nề tiến cửa cung thì được cho hay Hoàng thượng thân ôm bệnh nhẹ hôm nay không lâm triều, Tướng quân suy nghĩ hồi lâu vẫn thỉnh thái giám thông báo cầu kiến Hoàng thượng. Thái giám X dẫn Tướng quân vào trong vừa đi vừa nói bệ hạ vài ngày nay ngủ không ngon, cứ thế long thể sẽ không chịu đựng được a nô tài vô cùng lo lắng, cầu Tướng quân chốc nữa giúp tôi khuyên bệ hạ nghỉ ngơi đừng nhọc nhằn thêm. Tâm tình Tướng quân lại chìm sâu vài phần.
Bất quá, Hoàng Thượng cư nhiên ở Ngự thư phòng gặp hắn.
Tướng quân vừa vào đã liếc mắt thấy trong phòng có một người đang ngồi, là Vương gia.
Hai vành mắt đen thui đầy mệt mỏi của Hoàng đế nhìn về phía Tướng quân, oán trách nói, hôm nay không tảo triều sao ái khanh và Thất đệ cùng tới đây? Xem tình trạng của trẫm này! Xem mắt trẫm này! Được rồi, có chuyện gì thì nhanh nhanh nói rồi trẫm quay về nằm tiếp.
Tướng quân len lén liếc sang Vương gia thế nhưng Vương gia không nhìn hắn. Sắc mặt Vương gia vô cùng ngưng trọng nhìn Hoàng thượng, ưu tâm hỏi, Hoàng huynh gọi Thái y tới chưa? Thái y nói thế nào?
Hoàng thượng vung vung tay nói, gọi rồi, bảo trẫm thượng hỏa quá độ, kêu trẫm bớt lo nghĩ. Trời lạnh thế này thượng hỏa cái gì, hơn nữa dạo gần đây chẳng có chuyện gì đáng lo. Trẫm xem lão già kia nhìn không ra đành phải nói chung chung vớ vẩn rồi thuận tay kê một đống thuốc bổ lừa trẫm ăn, khổ muốn chết. Ai, bất quá dạo này ngủ thật không ngon, đầu đau nhức. Hai người các ngươi có chuyện gì? Tới, nói đi.