Ngày đó, Hoàng thượng nói câu Vương tử thích Vương gia chính là trực giản ném một quả địa lôi kinh thiên vào tâm Tướng quân. Phản ứng hắn khi ấy còn nhanh chóng hơn cả ngự sử hô to bệ hạ không nên tùy tiện nói đùa chuyện thương phong bại hóa!!! Khiến tất cả mọi người há mồm trợn mắt. Vương gia lúc đó nhìn hắn thật sâu, cái nhìn ấy suýt chút đánh tan tự tin tay múa chân loạn cầu hòa cùng Vương gia của Tướng quân. Bất quá đương nhiên là ảo giác, Vương gia sau lần đấy vẫn một mực không để ý hắn, luôn cùng Vương tử ngoại tộc đánh đến tóe lửa.
Tướng quân oán hận nghĩ: khiêm tốn hiếu học chó má, hiếu học thì sao không tìm Thái phó học hiếu đi. Khờ dại khả ái chó má, mấy thằng man rợ đầu đầy lông giống dã thú thế kia thì khả ái chỗ nào, không rõ Vương gia cả ngày giao hảo với gã trắng trắng trợn trợn như thế có phải là bất đắc dĩ phụng theo ý chỉ của bệ hạ hay không.
Đúng! Chuyện nhất định là như thế!
Nhưng bản thân sau vài lần ám thị “không cẩn thận” vẫn bắt gặp Vương gia cùng tên ngoại tộc kia cười cười nói nói, nâng cốc vui vẻ, thậm chí còn kề vai bá cổ! Còn ghé tai nói nhỏ thì thà thì thầm!! Càng lúc càng không xác định. Tướng quân nghĩ, hắn đã lâu không thấy Vương gia cười vui vẻ như vậy.
Cuối cùng, Tướng quân dưới màn đêm cô độc sầu muộn không thôi cố lấy dũng khí, quyết định lại dạ tham Vương phủ!!!
Được rồi được rồi, trước khi làm ra quyết định này, hắn đã uống một bầu rượu lấy can đảm… Đây chính là cái gọi là anh hung không hỏi nơi xuất xứ! Hảo hán bất đề đương niên dũng vân vân! Quản hắn là nhất thời xúc động hay là kích động sau rượu, thế nào hắn cũng phải đi!
[11: hảo hán chân chính sẽ không ngừng làm nên sự tích mới mẻ, chứ không phải nhắc tới nhắc lui chuyện đã qua.]
Sao vẫn là sao, trăng sáng vẫn là trăng sáng, Vương phủ không hề xê dịch, bức tường vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Bất quá lần này có hơi khác biệt, bên cạnh điểm tiếp đất ở Vương phủ không hiểu tại sao lại có thêm vài tảng đá lớn. Trời tối mịt tối mù chìa tay không thấy năm ngón, chờ chân Tướng quân giẫm lên phía trên mới phát hiện ra, nhưng tránh không kịp sái chân ngã phịch xuống nền đất khiến hắn đau nhức ghê gớm. Hắn ngồi xổm xoa xoa nhẹ mắt cá chân một lát thuận điểm kiểm điểm chuyện “uống rượu hỏng việc” rồi mới đứng dậy bước về phía trước. Tướng quân nhớ tới trò cười ồn ào lần trước, nghĩ thầm, lần này dù nhìn thấy rõ ràng cũng không thể lại ba chớp ba nhoáng xông vào phòng.
Ai ngờ lần tính toán thông minh này lại không áp dụng được. Còn chưa kịp tới gần đã nghe phía bên kia truyền tới giọng cười sang sảng của Vương tử ngoại tộc.
Tướng quân xoẹt xoẹt như mèo, trộm núp phía sau hòn nam bộ ló đầu ra ngoài thì trông thấy, Vương tử ngoại tộc kia đang ngồi bên mép đình, trước mặt gã là một bàn thức ăn đầy màu sắc, kế cạnh là hai nha đầu hầu hạ, mà ngồi đối diện – chính là Vương gia.
Lại còn là Vương gia cười cực kỳ thoải mái.