Hai người bên cạnh Vương gia đang luân phiên rót rượu cho y, tầm mắt lặng lẽ tranh thủ trao đổi với nhau. Hai người vừa định áp sát vào người khách nhân như thường ngày, kết quả lại bị vị khách nhân này tặng cho vài tia mắt lạnh, nhất thời bị y dọa sợ rùng mình, không dám tái phạm lần hai, giờ phút này chỉ mải miết chăm chăm rót rượu không dám nói chuyện.
Người bên cạnh Tướng quân thì, vì không có ai trao đổi với gã nên đành phải một mình sầu muộn. Lúc nãy lỡ mông ngồi hơi gần khách nhân đã bị hắn đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống đất. Gã mặc dù trông thấy người nọ tức thời tỏ vẻ xin lỗi, nhưng cũng không dám chờ hắn tới đỡ đã vội vàng ngồi dậy. Dư quang tiểu quan lén lút trộm liếc sang hai người ca ca và vị khách nhân khác phía đối diện… Mẹ ơi y sao cứ trừng ta mãi! Ngay cả rượu cũng không đủ can đảm rót, chỉ thể cầm bầu rượu cứng đờ ngồi yên.
Đám tiểu quan trong phòng buồn bực khôn nguôi, hai vị này rốt cuộc tới đây làm gì!
Tướng quân thế nhưng không rảnh buồn bực, hoang mang của hắn còn chưa dứt đâu. Thanh lâu kỹ quán và vân vân dường như cũng không có gì đặc biệt, còn không nhiệt náo bằng mấy quán rượu thường ngày hay dạo tới. Tiểu quan là như vậy hả? Nam không ra nam nữ không ra nữ, đó là lông mày vẽ phải không? Cũng chẳng thấy thưởng tâm duyệt mắt gì. Ngược lại do có mấy người này trong buồng mà không thể ăn uống vui thích không thể tùy tiện nói chuyện, uống rượu nào có uống như vậy. Tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm cái gì, bỏ bạc gọi người ngẩn ngơ kế bên chăng? A, cũng không phải ngẩn ngơ, bên kia vẫn luôn rót rượu cho Vương gia. Vương gia uống không ít, cũng nhìn không ra y vui kiểu gì. Y là cảm thấy hứng thú với địa phương thế này sao?
Vương gia vẫn tiếp tục tự thân uống rượu, giả bộ không phát giác Tướng quân đối diện y cứ chốc lại một chốc nhìn y dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đợi thêm một hồi y mới lên tiếng, nói, trước kia cùng nhau uống rượu, ngươi đâu phải không hề uống gì.
Tướng quân đáp, ta cảm thấy không hứng thú, không muốn uống.
Vương gia nói, a? Là đi với ta không hứng thú?
Tướng quân đáp, không phải ý đó, ý ta là địa phương này không thú vị gì cả.
Vương gia cười cười, nói, thật ra địa phương này rất thú vị.
Tướng quân liền hỏi, đến tột cùng là thú vị cái gì?
Vương gia nói, chờ ngươi uống rượu xong mới có thể hiểu ra được. Vừa nói y nhấc chén rượu lên, tới, ta mời ngươi.
Tướng quân gật đầu, đưa tay nâng chén, một ngửa mà tận.
Chờ buông chén xuống chưa kịp cảm thán một tiếng “rượu ngon” đã nghe Vương gia nói tiếp, trước kia cùng nhau cụng rượu thật thống khoái, vừa uống xong rượu ta mời ngươi, ngươi dường như sợ ta quá chậm chạp liền lập tức kính trả lại ta.
Nghe y hôm nay cứ bảo “trước kia”, Tướng quân bị nói đến độ sinh sinh chút khó chịu xen lẫn niềm áy náy. Hắn thở dài, nâng bầu rượu lên. Được, Vương gia, hôm nay ngươi muốn uống thế nào ta liền cùng ngươi uống thế ấy! Chén rượu nhỏ thì không thoải mái, chúng ta dùng thứ này.
Vương gia cuối cùng dường như cao hứng, hai mắt cũng sáng rực lên, Vương gia nói, nãy giờ ta uống rồi ngươi chưa uống, cho nên bây giờ ta vẫn dùng chén còn ngươi phải đổi sang bầu.
Tướng quân: … Được!